Chương 15

: Tiêu Trạch, cậu muốn bao nuôi tôi sao? – Ném thuốc ức chế đi, làm O mạnh nhất! (phần 1)

Ngày tân sinh viên năm nhất trường quân đội Đế Đô bắt đầu huấn luyện quân sự, Lạc Minh lấy danh nghĩa thăm trường cũ, tiến vào khu trường mới viếng thăm.

Thật ra anh không muốn lại tiến vào trường học một chút nào, có người sau khi rời khỏi sân trường sẽ nhớ nhung thời gian còn ở sân trường vô hạn, nhưng anh thì khác, anh rời khỏi sân trường càng lâu thì trong lòng mới càng kiên định.

Trường học đối với anh mà nói không khác biệt gì so với nhà họ Lạc lạnh như băng, nếu như có thể, anh cũng muốn rời khỏi nhà họ Lạc giống như rời khỏi trường học.

Thời gian đến gần giữa trưa, huấn luyện kết thúc, mấy lớp huấn luyện ngồi vây quanh một chỗ, ở giữa là những bạn học hoạt bát thích biểu hiện đang biểu diễn khiêu vũ ca hát.

Lạc Minh nhìn thấy Lạc Phồn, cậu lôi kéo bạn tốt Dư Tiểu Bắc của mình cùng nhảy múa đôi, tự tin, hoạt bát cộng thêm tướng mạo vô cùng tốt, cho dù nhảy không được đẹp lắm cũng đủ để cậu vô cùng nổi bật, cực kỳ bắt mắt.

”Lạc Phồn, Lạc Phồn, nhảy thêm một đoạn nữa!”

“Đến đây, đến đây!”

Nhảy xong một điệu, khán giả nhao nhao vỗ tay hoan hô, vẫn chưa hết thòm thèm thúc giục cậu tiếp tục biểu diễn.

Trong đám người, Tiêu Trạch đang chăm chú nhìn thẳng, vô tình lọt vào tầm mắt của Lạc Minh, anh nhìn chằm chằm hắn một lát, nhìn thấy ánh mắt quen thuộc đã nhìn hơn mười năm trong mắt hắn, Lạc Minh vô cớ hoảng hốt.

Tên này xem ra vẫn chưa hoàn toàn hết hy vọng với em trai của anh.

Lạc Minh không có hứng thú xem em trai khiêu vũ nữa, im lặng rời đi.

Khu trường mới đào một cái hồ lớn, bên cạnh trồng đầy dương liễu, mùa này đứng ở trên bờ hóng gió sẽ vô cùng mát mẻ thoải mái.

Lạc Minh lười biếng dựa vào hàng rào bảo vệ, thừa dịp xung quanh không có ai mới châm một điếu thuốc, rầu rĩ không vui nhìn nước hồ ngẩn người, nước hồ phản chiếu sóng gợn lăn tăn chiếu vào trong mắt anh, rực rỡ sáng chói, lại vô cùng bi thương.

Nước hồ rất sâu, anh nghĩ.

Trong thoáng chốc như vậy, Lạc Minh có xúc động muốn thả người nhảy vào hồ nước, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là quên đi, cứ chết đi mơ mơ hồ hồ như vậy, anh không cam lòng.

Anh vẫn còn một ít giấc mộng không có ý nghĩa, chẳng hạn như lăn lộn thành đại lão thương nghiệp số một số hai ở đế quốc, để những người nhà họ Lạc đã khinh thị anh sẽ hối hận vì đã xem thường anh.

Anh biết người nhà họ Lạc không nhất định sẽ hối hận, cũng biết giấc mộng này rất buồn cười, nhưng chưa tới ngày đó, anh vẫn là không cam lòng.

Đứng có chút mỏi chân, anh vịn hàng rào nhảy lên, định lên hàng rào ngồi một chút.

________________

Bình luận

Để lại bình luận