Chương 15

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 15

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Nụ Hôn Đầu Tiên Và Giao Kèo Ngọt Ngào
Rời khỏi quán ăn, màn đêm đã buông xuống dày đặc. Lục Diễm lái xe đưa cô gái nhỏ trở về trường. Không khí trong xe có chút im lặng, nhưng là sự im lặng đầy ám muội và ngọt ngào.
Lục Diễm hiếm khi kiên nhẫn giải thích: “Mấy ngày trước công ty có chút vấn đề về tài chính, tôi phải đi xử lý gấp. Đến hôm nay mới có thể trở về. Không phải cố ý bỏ mặc em.”
Trình Niệm Niệm sửng sốt. Hóa ra lời đồn anh khởi nghiệp là thật. Anh thật sự quá ưu tú, quá xa vời. Cô cúi đầu, mân mê vạt áo, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa tự ti.
“Làm trợ lý đã thấy quen chưa?” Anh đột ngột hỏi.
Trình Niệm Niệm lắc đầu: “Tôi cảm thấy… tôi cũng không có việc gì để làm cả. Toàn ngồi chơi xơi nước. Rốt cuộc làm trợ lý cho anh là làm cái gì thế?”
Lục Diễm im lặng một lúc. Anh liếc nhìn cô gái nhỏ ngây thơ bên cạnh, ánh mắt tối sầm lại, che giấu những ý nghĩ đen tối đang cuộn trào. Làm gì ư? Làm ấm giường, làm người tình, làm nơi để anh trút bỏ dục vọng… Nhưng anh không thể nói ra lúc này.
“Tôi có việc… mà chỉ có em mới có thể giúp.” Anh nói lấp lửng, giọng nói khàn khàn đầy ẩn ý. “Chỉ mình em thôi.”
Xe dừng lại dưới lầu ký túc xá nữ. Lục Diễm tắt máy, bước xuống xe, đi vòng qua mở cửa cho cô.
Gió đêm thổi bay mái tóc dài của Trình Niệm Niệm. Cô đứng đối diện anh, cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt mình. Suy nghĩ về câu nói “chỉ có em mới giúp được” cứ lởn vởn trong đầu cô.
“Hôm nay cảm ơn… Lục Diễm.” Cô ngập ngừng.
“Đi lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nói, nhưng thân hình cao lớn vẫn đứng chắn trước mặt cô, không có ý định tránh đường.
“Vâng…”
Nhưng chân cô như bị dính chặt xuống đất. Cô không muốn đi. Cô muốn ở lại thêm chút nữa.
“Lục Diễm…” Cô nhỏ giọng gọi tên anh, mùi hương hoa sơn chi trên người cô theo gió bay đến, quấn quýt lấy khứu giác của anh.
Cổ họng Lục Diễm thắt lại. Anh bước thêm một bước, ép sát cô vào thân xe. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn là gang tấc.
“Sao vậy?” Anh hỏi, giọng nói đã khàn đi vì kìm nén. Lý trí đang giằng co dữ dội với bản năng.
Trình Niệm Niệm ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh, ánh lên sự dũng cảm và quyết tâm của tuổi trẻ: “Nếu tôi có thể… chuyện gì tôi cũng sẽ giúp anh! Nhất định!”
Lục Diễm nhìn vào đôi mắt ấy, lý trí hoàn toàn đứt gãy.
“Ừm…” Anh gầm nhẹ trong cổ họng. “Chỉ em mới có thể giúp.”
Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chạm vào vành tai nóng hổi của cô, vuốt ve nhẹ nhàng. Ngón cái miết lên đôi môi đỏ mọng đang bị cô cắn chặt. Anh không thể chịu đựng thêm được nữa.
Anh cúi đầu, môi anh tìm đến môi cô.
Ban đầu chỉ là một cái chạm nhẹ, thăm dò. Môi anh áp lên môi cô, cảm nhận độ mềm mại, ấm nóng. Thật ngọt. Ngọt hơn bất cứ thứ gì anh từng nếm.
Sau đó, anh không kiềm chế được nữa, mút nhẹ lấy môi dưới của cô, rồi dùng đầu lưỡi tách mở hai cánh môi đang run rẩy, tiến vào bên trong. Nụ hôn trở nên sâu hơn, cuồng nhiệt hơn. Anh hôn cô như muốn rút cạn hơi thở, như muốn khắc dấu ấn sở hữu lên người cô.
Trình Niệm Niệm choáng váng, tay cô vô thức bám chặt vào áo anh. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác tê dại nơi đầu môi và mùi hương nam tính bao trùm lấy mình.
Lục Diễm luyến tiếc rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô. Anh vuốt ve gương mặt đang đỏ bừng vì ngại ngùng và thiếu dưỡng khí của cô gái nhỏ, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng nhưng cũng đầy cưng chiều:
“Đi lên đi. Ngủ ngon.”
Trình Niệm Niệm như kẻ mộng du, lí nhí “ngủ ngon” rồi quay đầu chạy biến lên lầu.
Lục Diễm đứng dựa vào thân xe, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé ấy cho đến khi khuất hẳn. Anh rút ra một điếu thuốc, nhưng không châm lửa. Anh đưa điếu thuốc lên mũi ngửi, cười khẽ.
Loại chuyện đặt một cái bàn làm việc trong văn phòng để “nuôi” người yêu bé nhỏ này… Lục Diễm anh là lần đầu tiên làm. Nhưng cảm giác… không tệ chút nào.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận