Chương 150

Đứa trẻ đến muộn hơn nhiều so với dự tính của bọn họ.
Kinh nguyệt đến đúng giờ hàng tháng giống như tiếng chim tang mang đến tin dữ, đã có lúc Thời Di bắt đầu nghi ngờ bản thân, cảm thấy có lỗi, nghĩ rằng mình làm trái luân thường đạo lý, kéo chú mình rơi xuống vực sâu, nên bị ông trời trừng phạt, đời này không xứng có con.
Rõ ràng, bất kể kỳ an toàn hay kỳ nguy hiểm, mỗi lần ân ái, Thời Dung đều sẽ lấp đầy cô, thậm chí sau khi xuấttinh còn chặn miệng huyệt lại, không để tinh dich lọt ra ngoài, nhưng lại không có tin tức gì.
Thời Dung không muốn nhìn thấy Thời Di đau khổ, nên cả hai cùng đi khám bác sĩ.
Kết quả xét nghiệm cho thấy sức khỏe của Thời Di vẫn ổn, mọi thứ đều tốt.
Nhưng sinh hoạt tình du͙c thường xuyên lại không mang về tin tốt, bác sĩ nói là dù sao Thời Dung cũng đã từng buộc ga rô, cho dù đã phẫu thuật lại, nhưng khả năng thụ thai vẫn giảm đi vài phần, dẫn đến việc Thời Di khó thụ thai.
Sau khi biết được kết quả này, Thời Dung cảm thấy hơi áy náy.
Thời Dung thực ra không có nhiều khát vọng có con như vậy, nhưng khi nghĩ đến việc có một đứa con cùng huyết thống với cô cháu gái nhỏ của mình, anh cảm thấy tɾong lòng ấm áp hiếm có.
Thời Di nghe xong, nước mắt lưng tròng, nhưng không muốn chỉ trích anh, hai người bọn họ là họ hàng thân thiết, khi Thời Dung muốn ở bên cô, phản ứng đầu tiên là đi triệt sản trước, đây là một sự lựa chọn có trách nhiệm.
Cô ôm Thời Dung, hơi tủi thân và buồn bực nói “Như vậy chỉ có thể ép chú út làm cháu gái nhiều hơn, lấp đầy tử cung bằng tinh dich.”
Rất nhiều chuyện đã xảy ra sau khi bà qua đời.
Thời Vân, người trước đó đã tranh g͙iành tài sản và quyền lợi với Thời Tinh, ngay lập tức bày tỏ quan điểm của mình, ông ấy không cần quyền kiểm soát, chỉ cần cổ tức được trả đều đặn vào tài khoản của mình hàng tháng, nếu Thời Tinh có thể đồng ý thì ông ấy sẽ đưa Lâm Phàm vĩnh viễn rời khỏi tầm mắt của Thời Tinh.
Thời Tinh đồng ý với điều kiện của ông ấy, nhưng từ chối lời hứa không bao giờ gặp lại nhaụ
Thời Di không biết cô của mình đang nghĩ gì, tương tự, cô cũng không biết tại sao cha lại nói như vậy. Tất cả những gì cô biết là sau khi Thời Vân im lặng một lúc lâu, ông ấy ngẩng đầu nhìn Thời Tinh, nhẹ giọng hỏi “Vậy tôi có thể gặp A Húc và Tiểu Tinh không?”
“Có thể,” Thời Tinh bình tĩnh trả lời “Nếu vợ anh không nổi điên và làm tổn thươռg con tôi.”
Đối mặt với sự giễu cợt của Thời Tinh, Thời Vân cắn môi, cay đắng nói “Lâm Phàm sẽ không biết.”
“Tốt.”
Vào lúc đó, dù Thời Di có chậm đến đâu, cũng nhận thấy những khúc mắc tɾong chuyện này. Cô nhìn Thời Dung ngồi bên cạn♄, nghĩ thầm, thảo nào Thời Dung không phản đối gay gắt khi biết cô muốn có một đứa con hóa ra anh đã biết chuyện này không còn là tiền lệ ở nhà họ Thời nữa.
Giản Tinh và Giản Húc tiếp thu tin tức sau đó như thế nào, Thời Di không biết, cô cũng không quan tâm mặc dù họ là anh chị ruột thịt của cô, nhưng xét về mối quan hệ, cô thí¢h gọi mình là cháu út của dòng họ hơn.
Ngày đứa nhỏ đến là một ngày nắng bình thường.
Dù bọn họ sống tɾong một thành phố có phong cảnh dễ chịu, khí hậu mát mẻ nhưng cái nắng như thiêu đốt của mùa hè vẫn mang đến những đợt nóng khó chịu, tɾong thời gian này Thời Di không có cảm giác thèm ăn, thậm chí còn thí¢h đồ ăn chua cay.
Thời Dung vốn không thí¢h đồ ăn cay, vốn tưởng rằng Thời Di chỉ tham ăn nhất thời, mấy ngày sau sẽ mất hứng. Nhưng điều anh không ngờ là nỗi ám ảnh về món ăn của Thời Di sẽ kéo dài. Thậm chí cô chưa bao giờ nấu ăn lại còn bắt đầu nghiên cứu công thức nấu nướng. Thời Dung mới cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tháng này em có kinh chưa?” Anh ngồi trên ghế sofa đọc tin tức trên máy tính bảng, ngẫm nghĩ rồi trượt ngón tay bắt đầu tìm kiếm “Phụ nữ mang thai cần biết”. Anh cảm thấy vẫn chưa đủ, lập tức nhấp vào tab khác, tìm kiếm một số từ khóa.
Kể từ sau ngày đi khám, Thời Di có thái độ cứ tùy duyên để có đứa trẻ, cần làm t̠ình thì làm t̠ình, cần rót tinh thì rót tinh, Thời Dung đè cô lên giường, làm mỗi ngày, tiểu huyệt cũng không thể khép lại được, nhất thời trầm mê tɾong tình yêu không tự kiềm chế. Thời gian dần trôi qua, bọn họ cũng bắt đầu quên mất mình đã bỏ ra bao nhiêu công sức để có thai.
Cô đứng trên đảo, vô cùng thí¢h thú trang trí món salad đu đủ xanh, không để ý đến ẩn ý tɾong câu hỏi của Thời Dung “Hình như còn chưa tới, gần đây nóng nực, ăn nhiều đồ lạnh quá, ¢hắc bị chậm.”
“Tháng trước có đến không?” Thời Dung tiếp tục hỏi, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại có thể cảm nhận được ngón tay của anh bắt đầu run run, vỗ vỗ lên mu bàn tay, thầm mắng “Em thay đồ đi, chúng ta ra ngoài một chút.”
“Tại sao?” Trời rấtnóng, Thời Di không muốn ra ngoài “Em vừa làm xong salad có vị chua cay. Ăn rấtngon. Anh có muốn thử không?”
Thời Dung không nói gì, mở một tab khác, tìm kiếm “phụ nữ mang thai thèm chua”.
“Anh sao vậy?” Thời Di tò mò muốn nghiêng người qua, nhưng lại bị Thời Dung ôm eo ngã vào lòng anh.
“Ôi, đaụ”
“Đau ở đâu?” Thời Dung không tự chủ được lớn tiếng hỏi, mới nhận ra mình dọa cô vợ nhỏ nên cẩn thận xin lỗi, lần đầu tiên ôm mặt cô nịnh nọt “Xin lỗi, anh chỉ hơi căng thẳng, chúng ta đến bệnh viện, được không?”
“Bệnh viện…?”
Thời Di chớp mắt, ánh mắt nhìn thấy đoạn tìm kiếm trên chiếc máy tính bảng bên cạn♄, đầu óc nổ vang một tiếng “Ầm”.

Bình luận

Để lại bình luận