Chương 151

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 151

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Minh Bạch nghiêm túc nhìn phản ứng sinh lý tinh diệu tuyệt luân của Chi Đạo, ngón trỏ chậm rãi ấn lên âm đế, xoa nắn trên dưới. Giọng điệu cực kỳ bình tĩnh, giống như đang diễn thuyết về một vấn đề học tập nào đó.
“Anh sẽ dùng đao cắt bỏ âm đế và hai cánh môi thịt bên ngoài bộ phận sinh dục của em, sau đó dùng kim khâu lại, đến khi làm tình sẽ lại dùng dao rách ra. Phụ nữ làm lễ này để chứng minh lòng trung thành vĩnh viễn của họ với chồng mình. Xét trên ý nghĩa về mặt sinh lý học, nghe nói người phụ nữ sau khi trải qua lễ cắt quy đầu có thể làm cho đàn ông cảm nhận được nhiều khoái cảm hơn bình thường, bởi vì âm đạo của bọn họ vĩnh viễn rất nhỏ, rất chặt.”
Chi Đạo bị lời nói và động tác của Minh Bạch dọa sợ, toàn thân vô lực, đến hai chân cũng mất sức nhũn cả ra, không thể khép lại.
Ngón tay thiếu niên nhiệt liệt xoa bóp âm đế đến khi nó cứng lên thì lạnh lùng cầm dao tới gần.
Giọng điệu thiếu niên lạnh như băng, đuôi mắt sắc như dao, nhìn chằm chằm Chi Đạo: “Còn dám trốn nữa không?”
Chi Đạo sợ tới mức cẳng chân run rẩy, cắn răng lắc đầu.
Minh Bạch bất mãn, mũi dao chậm rãi dán lên da thịt, giống như đang lựa chọn góc độ để ra tay.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Minh Bạch, phòng tuyến tâm lý của Chi Đạo hoàn toàn sụp đổ, nước mắt không thể khống chế mà trào ra, cả cơ thể run lẩy bẩy.
Chi Đạo run sợ, dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt trên mặt, rốt cuộc cũng bật khóc thành tiếng, cầu xin anh.
“Không cần… Xin đừng cắt tôi. Cầu xin anh. Tôi sẽ không chạy trốn nữa, tôi sẽ không chạy trốn nữa.”
Minh Bạch chỉ lặng lẽ nhìn cô run rẩy rơi lệ.
Sự trầm mặc im lặng của anh càng phóng lớn nỗi sợ hãi của Chi Đạo. Cô vội vàng bắt lấy ống tay áo của Minh Bạch, cầu xin anh, khóc không thành tiếng.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi sẽ không chạy trốn nữa…”
Vẻ mặt Minh Bạch vẫn lạnh lùng, lẳng lặng không cảm xúc. Ngón trỏ duỗi ra lau đi một giọt nước mắt trên mặt thiếu nữ, bỏ vào miệng liếm láp.
Có lẽ bởi vì khóc quá nhiều, Chi Đạo bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, sây sẩm, mí mắt cũng vô cùng mệt mỏi, thân thể bất lực nghiêng sang một bên.
Tự nhiên Chi Đạo rất muốn nhắm mắt lại.
Trên gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của thiếu nữ hãn còn vương đầy nước mắt và sợ hãi, cẳng chân không ngừng run rẩy, ngón tay vẫn siết chặt góc áo Minh Bạch, tư thế phòng bị xin tha.
Minh Bạch nhìn thật cẩn thận, thật lâu, khắc ghi cảnh tưởng trước mắt vào trong đầu. Một lúc sau, anh mới nhắm mắt, cất con dao đi, ôm Chi Đạo vào trong lòng. Anh vén váy cô lên cô, kéo một bên áo ngực của cô xuống, há mồm ngậm lấy một bên đầu vú, cắn mạnh, để lại một loạt dấu răng.
Giọng nói vẫn lạnh như băng: “Còn dám tiếp tục trốn.”
Môi Minh Bạch lại ngậm lấy đôi môi phát run của Chi Đạo, ánh mắt lạnh lùng.
“Còn dám trốn một lần. Anh sẽ thao em đến khi hôn mê, rồi lại thao em đến khi tỉnh lại. Nhớ rõ chưa?”
Đầu Chi Đạo càng ngày càng nặng, cảnh vật trước mắt dần biến thành màu đen, giọng nói của cô cũng mềm như bông, cơ thể không còn sức lực: “Anh không sợ tôi kêu..”
Minh Bạch nhìn thiếu nữ từ từ khép chặt hai mắt.
Thủ thỉ bên tai cô: “Cho nên trước khi ra ngoài anh đã thêm chút thuốc vào cơm của em.”
Chỉ tiếc Chi Đạo đã hoàn toàn rơi vào bóng tối, không nghe thấy những lời tà ác này của anh.
_
Đương nhiên Minh Bạch biết Chi Đạo sẽ chạy trốn.
Anh làm sao có thể dễ dàng đồng ý cho cô ra ngoài như vậy?
Anh muốn nhân chuyện này hủy diệt lý trí của cô.
Muốn cho Chi Đạo hiểu rõ, cô chẳng qua chỉ là con khỉ Tôn Ngộ Không đang chạy trốn khỏi bàn tay Như Lai của anh mà thôi.
Minh Bạch biết: Chi Đạo không có tiền cũng không có chìa khóa nhà, cô nhất định sẽ đến bệnh viện tìm Lý Anh. Trong khoảng thời gian cô xuống xe lấy đồ, có rất nhiều cơ hội để anh bắt cô lại. Nào ngờ tính cảnh giác của Chi Đạo lại thấp đến thế, lựa chọn cái nhà vệ sinh hẻo lánh này. Đây chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới, tạo cơ hội cho anh. Minh Bạch đeo chiếc khẩu trang đã chuẩn bị tốt từ trước, một đường tránh hết các camera trong bệnh viện, đi theo sau cô. Đây là bệnh viện lớn duy nhất của Xuân Thành, cũng là cái bệnh viên có tuổi đời lâu nhất, Minh Bạch vô cùng quen thuộc với địa hình của nơi này. Từ chỗ nhà về sinh hẻo lánh này đi thẳng về phía trước, sau đó rẽ phải xuống tầng hầm sẽ có một cánh cửa hông nối liền với ngọn núi. Đi vòng ra sau ngọn núi sẽ có một con đường đi thẳng vào nội thành. Mà cánh cửa hông này luôn mở rộng, chỉ đóng vào sau mười giờ tối, con đường đó hoàn toàn không có camera theo dõi.
Chi Đạo thật sự cần nhớ kỹ bài học này.
Bây giờ anh cực kỳ tức giận, ngọn lửa tức giận thiêu đốt khiến Minh Bạch tăng tốc độ chạy. Chi Đạo cần phải trả giá cho hành động vô trách nhiệm của mình. Nào có chuyện nói không thích là không thích nữa? Nào có chuyện vừa nói chia tay là thật sự không thèm liếc nhìn anh một cái nào nữa? Hai người đã hứa với nhau sẽ cùng đến Bắc Kinh ngắm hoa anh đào, cô xoay người liền nói Bắc Đại còn nhiều nữ sinh khác thích hợp với anh hơn? Chi Đạo cho rằng cô có quyền nói chia tay là chia tay? Anh đối với cô tốt như vậy, không giữ lại một thứ gì, cô lại muốn rời đi? Không ngờ cô thật sự dám chạy trốn! Không ngờ cô thật sự dám bỏ anh lại một mình trong trung tâm thương mại, dứt khoát xoay người rời đi! Không ngờ cô tuyệt tình đến mức không thèm quay đầu lại lấy một lần!
Ánh mắt Minh Bạch lạnh băng nhìn bóng lưng trốn chạy của cô. Nội tâm thầm nói:
Đủ rồi.
Từ khi Chi Đạo tuyệt tình nói lời chia tay với anh trên sườn núi.
Từ khi Chi Đạo vi phạm lời hứa hẹn cùng nhau nắm tay đến đầu bặc răng long.
Từ khi Chi Đạo khiến anh nếm trải nỗi đau khổ như bị mất người thân.
Chi Đạo phải nhận lấy một bài học.
Một dấu ấn rõ ràng trong linh hồn cô.
_
Chủ nhân không thể tùy tiện vứt bỏ chú gấu bông của mình được.
_
Minh Bạch không biết nên hình dung thứ tình cảm biến thái của mình như thế nào. Đại khái là:
Anh yêu cầu cô cần anh.
Anh khát vọng cô khát vọng anh.
Anh khẩn cầu cô khẩn cầu anh.
Bởi vì cực kỳ sợ hãi bị mất đi, cho nên anh chuẩn bị để Chi Đạo ngâm mình trong dịch thể của anh, dùng hết sức lực nhốt cô lại, phong kín miệng bình.
Thiếu niên âm trầm cõng thiếu nữ đã hôn mê lên lưng, chậm rãi mở cửa.

Đêm tối. Buông xuống.

Bình luận

Để lại bình luận