Chương 151

Lực mạnh đến mức làm rách cả khóa kéo.
Quý Tang kêu lên: “Ưm…đừng…”
Ôn Giản không cho cô có cơ hội nói chuyện, lại ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi dày xâm nhập vào trong miệng cô, tùy ý liếm láp, ép cô khẽ rên rỉ.
Không còn xiềng xích của chiếc váy cưới, anh dùng bàn tay to nắm lấy cả hai bầu ngực, nhào nặn, nắn bóp hai đầu vú theo chuyển động tròn, nhào nặn một lúc rồi cố ý kéo ra, môi anh trượt dọc theo đôi môi đỏ mọng của cô, hôn xuống xương quai xanh, đến trước ngực, há to miệng cắn một cái, vừa cắn vừa mút, âm thanh mút lập tức tràn ngập cả phòng.
Quý Tang bị liếm hôn đến mức xương cốt đều cứng, há cái miệng nhỏ nhắn kêu: “…Ôn Giản… Không được, Ư ư ư… Nhẹ chút…”
Ngón tay Ôn Giản xuyên vào bên dưới cô, nước chảy ra rất nhiều.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó lại cúi đầu hôn cô, thở hổn hển nói: “Bác sĩ nói làm nhiều sẽ tốt cho việc sinh nở, sau này sẽ dễ ra sữa.”
Quý Tanh nhìn người đàn ông phía trên với đôi mi run rẩy: “… Gì chứ…”
Ôn Giản cầm dương vật thô to của mình áp vào âm hộ của cô, dùng nước cọ lên cọ xuống, mỗi lần đều cố ý cọ xát phần thịt nhô ra của cô, nó giòn tê tê, sưởng đến mức khiến đầu ngón chân cô co quắp lại, một lúc sau, cái miệng nhỏ co giật và phun ra…
Đầu óc Quý Tang như pháo hoa nổ tung, khoái cảm dội xuống đầu, cô như chiếc lá bèo trong cơn thủy triều cảm xúc, bị đánh lên dập xuống, bồng bềnh…
Thật không dễ từ khoái cảm dư vị hoàn toàn phục hồi, lại nghe người đàn ông nói: “Vợ, anh đọc sách cổ, đàn ông cho phụ nữ nhiều sữa, sau này đứa nhỏ uống sữa, em sẽ không đau ở chỗ này…”
Anh vừa dứt lời thì cái đầy dương vật tròn trịa đã từng chút một đẩy vào cái khe nhỏ hẹp cho đến khi đút hẳn vào.
Da đầu Quý Tang tê dại từ trên xuống, lưng vô thức nhích về phía trước, bầu ngực suýt chút nữa ghé sát mặt người đàn ông, hét lên: “A… Anh nói bậy…”
Rõ ràng là muốn làm, còn tìm lý do.
Thật xấu xa!
“Làm sao có thể?” Ôn Giản cười nhẹ nhàng, hai tay ôm lấy bộ ngực cao ngất của cô, eo dùng sức đâm vào lượng nước dồi dào bên trong…
Bác sĩ nói sau ba tháng là có thể làm được, nhưng không dễ để quan hệ thô bạo.
Vì vậy, Ôn Giản đã làm theo chỉ dẫn của bác sĩ, làm rất nhẹ nhàng, nhưng trong mắt Quý Tang, người đã phun nước ra nhiều lần, gã này chỉ là một con thú không biết mệt mỏi.
Ba năm sau.
Trời vào tháng 11 đã rất lạnh.
Tin tức đang được phát trên tivi, công ty giấy Ôn Thị đang phải đối mặt với sự phá sản do quản lý kém, ba Ôn và mẹ Ôn già đi mười tuổi, Ôn Trí Dư được nuông chiều, sau khi có được sản nghiệp giấy Ôn Thị, cậu ta nghiện cờ bạc và nợ nần ở ngoài mấy chục triệu đô, bị đòi nợ chặn cửa, xịt sơn đỏ trước cổng…
Hai mắt Ôn Giản liếc nhìn tivi, sau đó quay đi, rồi hướng ánh mắt dịu dàng về phía con gái mình.
Ôn An An hai tuổi rưỡi, đôi mắt tròn xoe, khuôn miệng đỏ au rất giống mẹ.
Ôn Giản bế con gái lên: “An An, con có nhớ mẹ không?”
Ôn An An ngoan ngoãn chớp mắt, thuận miệng nói: “Nhớ.”
Quý Tang được cử đến học tại một trường lớn học ở thành phố khác, Ôn Giản thực sự không ngờ rằng giảng viên lại được cử đi, rời đi đã nửa tháng.
Anh nhớ cô.
Mỗi tế bào trong cơ thể đều đang nghĩ về cô.
Đặc biệt là cái phía dưới… Có một buổi sáng thức dậy và lấy cái chăn trong tay chọc vào nó, rồi xuất tinh rất sung sướng…
Khi tỉnh dậy và thấy một vũng nước trên chăn, anh đã nguyền rủa và ném tấm ga vào máy giặt để giặt.
Ôn Giản lấy điện thoại di động trên bàn gọi cho bà xã, nói: “Nếu nhớ mẹ, chúng ta gọi video cho mẹ nhé, được không?”
Ôn An An gật đầu nói được.
Video vừa vang lên đã được nhấc máy.
Đôi má lo lắng của Quý Tang nhảy vào máy quay, sau khi sinh cô trở nên bụ bẫm, làn da trắng hồng, chắc là có chút lo lắng nên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng.
Ôn Giản kinh ngạc: “Ồ? Lần này trả lời nhanh như vậy?”
Giọng điệu Quý Tang có chút lo lắng: “Chồng, anh coi tin tức chưa?”
Ôn Giản hơi sửng sốt, biết Quý Tang nói về việc gì, gật đầu đáp: “Ừm, thấy rồi.”
Quý Tang cẩn thận nhìn Ôn Giản, thấy vẻ mặt anh không có gì thay đổi, mới yên tâm một chút “Ổ” một tiếng.
Ôn Giản chuyển chủ đề, bảo Ôn An An gọi cô.
Ôn An An ngoan ngoãn gọi mẹ.
Quý Tang nhìn thấy con gái trái tim liền muốn tan chảy, không ít lần hôn lên màn hình.
Không hiểu sao Ôn Giản cảm thấy con gái chướng mắt, liền để cô bé chơi một mình, sau đó còn đòi hôn như một đứa trẻ: “Vợ, đừng chỉ hôn con gái thôi, chồng cũng muốn.”
Quý Tang đỡ má, dụ hoặc nhìn anh: “Đang ở bên ngoài, về nhà sẽ hôn.”
“Nhưng vừa rồi rõ ràng con gái thì có…”
“Về nhà lại hôn.”
Lúc này, Ôn An An gọi Ôn Giản: “Ba… Ba…Cưỡi ngựa… Chơi cưỡi ngựa.”
Ôn An An đang tập nói, nhưng nói không rõ ràng, Quý Tang nghe không rõ, liền hỏi Ôn Giản: “An An nói cái gì?”
Đôi mắt đen láy của Ôn Giản hơi tối lại: “An An rủ anh chơi cưỡi ngựa.”
Quý Tang sửng sốt: “Hả? Ồ.”
Ôn Giản nghiêm túc nói: “Tối mai trở về sao?”
Quý Tang: “Ừm.”
Ôn Giản nói: “Tối mai anh đón em, đợi về nhà rồi, anh cho em chơi cưỡi ngựa.”
Quý Tang lập tức hiểu ra: “Cái gì?”
Ôn Giản nói: “Vậy em cho anh cưỡi?”
Mặt Quý Tang đỏ bừng, xấu hổ đến phát cáu: “Ôn Giản! Anh là đồ biến thái!!!”
Sau đó treo video.
Ôn Giản nhìn di động đen thui, khẽ cười, khóe mắt càng sâu, nhìn bầu trời ngoài phòng khách.
Thời tiết tốt và bầu trời trong xanh.
Anh, rất hạnh phúc.

Bình luận

Để lại bình luận