Chương 151

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 151

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ô Lương Hãn không ngừng cố gắng, thề non hẹn biển với Hoàng đế, “Thỉnh Hoàng thượng gả Tam công chúa cho Ô Lương Hãn! Ô Lương Hãn thề, nếu công chúa gả đến Khách Lạc Thấm, Ô Lương Hãn nhất định sẽ đối xử tốt với công chúa, tôn kính nàng, yêu quý nàng, tuyệt đối không để nàng chịu tủi thân.”
Nụ cười trên mặt Hoàng đế tắt ngúm, ánh mắt hắn sâu thẳm, bình tĩnh nhìn chằm chằm Ô Lương Hãn đang phủ phục phía dưới, ngay sau đó cười khẽ nói, “Tháp Bố Nang mau đứng lên đi. Tam công chúa còn nhỏ, thân thể yếu ớt, trẫm còn muốn giữ con bé lại thêm mấy năm nữa.”
Nghe ra ý từ chối của Hoàng đế, trong thoáng chốc, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Đỗ Lăng quận vương cũng nghẹn họng trân trối, chẳng lẽ ông ta hiểu lầm ý của Hoàng đế sao?
Thái tử xoay tròn đôi mắt, sự tình sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, cái không thể xem nhẹ nhất chính là lòng háo sắc của nam nhân.
Quả nhiên, Ô Lương Hãn không nghe hiểu ý của Hoàng đế, hắn giơ tay lên trời thề, “Hoàng thượng, Ô Lương Hãn bằng lòng chờ!”
Hoàng đế siết chặt chén rượu, nhìn chằm chằm Ô Lương Hãn, miệng nở nụ cười lạnh băng, “Tháp Bố Nang quả là người si tình.”
Ô Lương Hãn lại không hề phát giác, vẻ mặt hắn kích động nói, “Kể từ sau khi Ô Lương Hãn nhìn thấy Tam công chúa thì trằn trọc không yên, đêm đêm không ngủ, nếu Hoàng thượng không nỡ để công chúa xuất giá sớm thì Ô Lương Hãn bằng lòng chờ đợi!”
Ô Lương Hãn biết, năm nay Tam công chúa đã mười bảy tuổi rồi, cùng lắm là một hai năm nữa sẽ phải gả chồng, hắn không tin chẳng lẽ Hoàng đế có thể để Tam công chúa thành gái lỡ thì hay sao?
“Hoàng thượng.” Đột nhiên một tiếng nói ngắt ngang suy nghĩ của Ô Lương Hãn, là Đa Nhĩ Tế.
Đa Nhĩ Tế nghe thấy Ô Lương Hãn nói đến vậy, cuối cùng không nhịn được, nếu đã rung động thì cứ hành động
thôi!
Chẳng lẽ hắn lại trơ mắt nhìn Ô Lương Hãn lộng hành thế này sao?
Hắn nhanh chóng tiến lên, quỳ gối xuống bên cạnh Ô Lương Hãn, “Thần Đa Nhĩ Tế cũng muốn cầu thú Tam công chúa!”
Mọi người ồ lên.
“Choang” Đột nhiên Hoàng đế bóp nát chén rượu.
Lòng bàn tay bị mảnh sứ cứa vào, máu chậm rãi chảy từ lòng bàn tay xuống, Hoàng đế lại chẳng mảy may quan tâm, hắn nghiêng đầu nhìn Đa Nhĩ Tế chằm chằm hỏi, “Ngươi, nói gì?”
“Đa Nhĩ Tế thay mặt cho bộ tộc Thổ Tạ Đồ Hãn của Khách Nhĩ Khách Mông Cổ cầu thú Tam công chúa.” Từng câu từng chữ của Đa Nhĩ Tế vang vọng khắp ngự trướng.
Các vị vương công quý tộc của Khách Nhĩ Khách Mông Cổ nghe vậy thì đồng loạt hưởng ứng.
Khách Nhĩ Khách đồng lòng, có vinh cùng hưởng có họa cùng chịu, sao bọn họ có thể để Khách Lạc Thấm nhảy lên đầu bọn họ được chứ.
Tình cảnh trước mắt không chỉ là hai nam giành một nữ, sâu xa hơn là cuộc chiến tranh giành trong và ngoài Mông Cô.
“Hoàng thượng, Đa Nhĩ Tế tuấn tú lịch sự, vô cùng xứng đối với Tam công chúa, quả thật là duyên trời tác hợp!”
“Hoàng thượng, Mạc Bắc cần một vị công chúa!”
“Hoàng thượng, thần ủng hộ Đa Nhĩ Tế!”
Thổ Tạ Đồ Hãn hài lòng gật đầu, mặc dù thoạt nhìn Tam công chúa có vẻ yếu ớt, nhưng cái quan trọng ở đây không phải người, mà là liên hôn.
Nhưng hiển nhiên Đa Nhĩ Tế coi trọng Tam công chúa.
Một khi đã như vậy, Khách Lạc Thấm là cái thá gì mà cũng dám tranh giành với tôn tử của ông ta chứ?
Thổ Tạ Đồ Hãn âm thầm đưa mắt ra hiệu với đám quý tộc Mạc Bắc Mông Cổ.
Ngay sau đó lại có thêm vài người lên tiếng ủng hộ Đa Nhĩ Tế.
Khi thấy không khí càng lúc càng náo nhiệt, các bộ tộc có quan hệ tốt với Khách Lạc Thấm của Mạc Nam Mông Cổ cũng bắt đầu tỏ ra không phục.
Là bọn họ thần phục Đại Thanh trước, mất năm nay luôn dùng việc liên hôn kết chặt tình cảm với Đại Thanh, Mạc Bắc đến sau, sao có thể đánh đồng cùng nhau được chứ?
“Hoàng thượng, kể từ thời Thái Tổ, Mạc Nam đã ra quốc sách liên hôn với Đại Thanh, Khách Lạc Thấm có tư cách gì mà cầu thú một vị công chúa chứ!”
“Hoàng thượng, Ô Lương Hãn võ nghệ cao cường, biết thương hương tiếc ngọc, nếu công chúa được gả cho hắn, hắn nhất định sẽ chiếu cố công chúa cẩn thận tỉ mi!”
“Hoàng thượng, nhiều thế hệ Mạc Nam Mông Cổ thần phục Đại Thanh, bộ tộc Khách Lạc Thấm đã làm việc chăm chỉ và có được nhiều công lao to lớn, nghênh thú một vị công chúa là điều không cần bàn cãi!”
Hai bên đấu võ mồm, nói qua nói lại, đao quang kiếm ảnh, bên nào cũng tranh thủ đấu tranh vì lợi ích riêng của mình.
Thái tử âm thầm cong khóe môi, trò xiếc này càng diễn càng hay.
Ngũ công chúa cúi đầu, trong mắt hiện lên mấy phần chờ mong.
Hiện giờ Hoàng đế đã không cách nào từ chối nổi nữa, hai bên tranh giành gắt gao, nếu hôm nay hắn không đưa ra lựa chọn, các bộ tộc Mông Cổ sao có thể an ổn đây?
Hoàng đế lạnh mặt nhìn hiện trường hỗn loạn bên dưới, cuối cùng hắn không nhẫn nhịn nổi nữa, gân xanh trên thái dương nổi lên chi chít, hai mắt đỏ bừng, chén đĩa trên bàn bị hắn quăng mạnh xuống đất, quát, “Câm miệng!”
Mọi người còn đang cãi vã hăng say vội vàng quỳ xuống, đồng thanh, “Hoàng thượng bớt giận.”
“Bớt giận?” Hoàng đế cười mỉa mai, “Trẫm bớt giận thế nào? Các người đang làm gì? Trẫm muốn gả nữ nhi hay không đến phiên các người quyết định sao?”
“Thần không dám, thỉnh Hoàng thượng định đoạt!” Mọi người đồng thanh nói.
“Hoàng A Mã bớt giận, theo nhi tử thấy, hôn nhân lớn sự không chỉ suy xét đến ý kiến của nhà trai, mà cũng cần phải tôn trọng ý kiến của nhà gái. Hay là chúng ta trưng cầu ý kiến của Tam muội muội, muội ấy chọn ai thì gả cho người đó. Tâm tư của nữ hài tử khó đoán, nói không chừng trong lòng Tam muội muội đã sớm có người. Để Tam muội muội tự chọn, cũng coi như là công bằng. Về người còn lại, cũng chỉ có thể trách bản thân không giành được trái tim của mỹ nhân mà thôi.”
Thái tử đúng tình hợp lý dâng lên kế sách, vứt quyền lựa chọn cho Đoan Tĩnh, nhìn giống như để giải quyết mâu thuẫn, tìm giúp Hoàng đế một phương pháp xử lý tốt.
Nhưng thật ra lời nói của hắn đầy ám chỉ, loại bỏ khả năng không gả, để cho Đoan Tĩnh hai lựa chọn, một là gả cho Đa Nhĩ Tế, hai là gả cho Ô Lương Hãn.
Mặc dù việc Đa Nhĩ Tế nhảy ra nằm ngoài dự đoán của Thái tử, nhưng đối với hắn mà nói, chỉ cần kéo Đoan Tĩnh ra xa khỏi Hoàng đế là được, gả cho ai, gả đi nơi nào cũng chẳng mấy quan trọng.
Hoàng đế lạnh lùng liếc mắt nhìn Thái tử một cái, nhưng Thái tử lại làm bộ như vì Hoàng đế phân ưu, không nhìn ra manh mối gì.
Lời nói của Thái tử được các bộ tộc Mông Cổ tán thành.
Các bộ tộc Mông Cổ đồng loạt tán đồng biện pháp này, “Lời nói của Thái tử chí phải! Hoàng thượng, hay là mời Tam công chúa tự chọn lựa, chúng ta tuyệt đối không nói hai lời.”
Ô Lương Hãn và Đa Nhĩ Tế cũng đồng ý, “Thỉnh công chúa lựa chọn, Ô Lương Hãn (Đa Nhĩ Tế) tuyệt không nói hai lời!”
Áp lực đè lên người Đoan Tĩnh.
Khuôn mặt Đoan Tĩnh trắng bệch, nàng chậm rãi đứng dậy trước ánh mắt của nhiều người, Tứ công chúa nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, liên tục trấn an, “Kiểu Nhi, không sao cả, từ chối là được, tin tưởng Hoàng A Mã, tin tưởng ngài ấy…”
Đầu ngón tay Đoan Tĩnh run lẩy bẩy, nàng suy sụp ngẩng đầu bất lực nhìn Hoàng đế, hai mắt Hoàng đế đỏ tươi, hắn nhìn nàng kiên định, lắc đầu với nàng, ý bảo nàng từ chối.
Chỉ cần nàng từ chối là được, còn lại mưa rền gió dữ có hắn gánh vác.
Vành mắt Đoan Tĩnh ửng đỏ, tầm mắt của nàng di chuyển xuống dưới, bất thình lình thấy lòng bàn tay không ngừng đổ máu của Hoàng đế, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Hiện tại nàng trong cục diện bế tắc, từ chối thì dễ dàng, nhưng nàng một khi làm vậy, lần họp đồng minh này khó khăn lắm mới tiến triển tốt đẹp sẽ lập tức sụp đổ.
Cho dù các bộ tộc trong ngoài Mông Cổ e ngại thực lực của Đại Thanh, không dám ngang nhiên tạo phản, nhưng tình đoàn kết vốn đã chẳng mấy bền chặt lại vì nàng mà xé toạc một vết rách lớn.

Bình luận

Để lại bình luận