Chương 152

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 152

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hắn nhắm hai mắt lại, run rẩy nói, “Tôi ích kỷ như vậy, trước khi chết, cũng muốn để ngài ở cạnh, trở về , thiếu chủ nhất định sẽ trừng phạt ngài, ngài liền ngoan ngoãn nghe lời ngài ấy, ngài ấy yêu ngài như vậy, tuyệt đối sẽ không lại thương tổn ngài.”

Cô lớn tiếng khóc, ôm cánh tay hắn khóc nỉ non yết hầu cũng vì khóc mà nghẹn ngào , nước mắt rơi xuống ướt cả khuôn mặt, nước mắt không ngừng rơi xuống, Vu Úy dùng hết toàn lực, vuốt ve bụng đã phồng lên của cô, nhẹ nhàng cười.

“Em bé, nhất định sẽ rất đẹp, lớn lên sẽ rất giống ngài, đáng tiếc tôi không nhìn thấy được ngày đó, ma nữ tiểu thư, ngài phải nhớ kỹ a, tôi là người trung thành nhất với ngài– Vu Úy, chớ quên tôi.”

“Không cần chết, Vu Úy… Không cần chết! Em rất thích anh, cầu xin anh không cần chết, anh chết rồi em phải làm sao bây giờ!”

Hắn dần dần không thể nào mở to mắt nổi nữa, mí mắt nặng nề không ngừng run lên muốn khép lại, nhưng hắn không nhịn được còn muốn lại nhìn cô liếc mắt thêm một lần cuối cùng, môi khô ráo khẽ mở ra , gương mặt hắn khô nhăn giống như một quả cam bị hong gió, muốn nói thêm điều gì, nhưng cuối cùng lại ngập ngừng, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.

“Vu Úy… Vu Úy!”

Trong phòng chất đầy túi máu bị cắn ra, trên mặt đất một mảnh hỗn độn, máu từ trong túi chảy ra trên sàn nhà, Khôi Minh suy sút ngồi ở trên sô pha, dung nhan yêu nghiệt trở nên trầm trầm tràn đầy hơi thở chết chóc, áo sơ mi nhăn dúm dó, đã mấy ngày không rửa mặt chải đầu, hắn đã không còn nhớ rõ.

Trong tay bóp túi máu hướng vào trong miệng đổ vào, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà.

Chuông cửa vang lên, trong căn phòng vắng ngắt phá lệ chói tai, hắn không muốn để ý tới, tiếp tục nằm ngửa suy sút, nhưng tiếng chuông liên tục không ngừng.

“Đinh —— đinh.”

Hắn nhăn mi, ném đồ vật trong tay xuống, giày da dẫm lên túi máu, máu phun tung toé bắn lên trên bàn trà, hắn nắm lấy bắt tay của cửa, mở cửa.

Khuynh Thành đứng ở ngoài cửa, đôi mắt khóc sưng, hoảng loạn nắm chặt váy mình, tóc dài xõa trên vai, buông đến bên hông.

Đôi mắt Khôi Minh kinh ngạc trừng lớn, còn không kịp vui vẻ, ánh mắt lại nhìn đến cái bụng phá lệ lệ làm người chú ý kia, phồng lên cao cao.

Trong phút chốc, đại não hắn tựa như chết máy, cô chưa kịp làm ra bất cứ phòng bị, gì đã bị một lực thật lớn đánh ập vào trước mặt.

Bóp chặt cổ cô, đem cô ấn ở trên tường, đóng cửa lại, đôi mắt bạo nộ đỏ lên trừng lớn, trong mắt một mảnh huyết sắc, cắn răng chất vấn.

“Con của ai!”

“Em mẹ nó mang thai con của ai tiện nhân!”

“Bị Vu Úy mang đi bốn tháng, liền mang thai con của hắn phải không? Đồ không biết xấu hổ, tôi mẹ nó đối tốt với em như vậy, kết quả nhận được chính là sự phản bội như vậy sao!”

Cổ cô bị bóp chặt không nói nên lời, hít thở không thông nắm lấy bàn tay to đang dùng sức ở trên cổ, sợ hãi đến mức toàn thân run bần bật.

“Không —— không phải.”

Dần dần sắp không thể hô hấp được, mặt cô vì nghẹn mà đỏ lên, dùng hết toàn lực từ kẽ răng nói ra vai chữ, “Đây là… Con của anh! Anh…”

Hắn liền sửng sốt, lực trên tay cũng buông lỏng ra.

Khuynh Thành che cổ khủng hoảng ho khan, dựa lưng vào vách tường chậm rãi trượt xuống, quỳ gối trên mặt đất.

“Con của tôi?” Hắn dại ra cúi đầu nhìn cô, ngữ khí âm lãnh.

“Em lấy gì chứng minh đây là con tôi?”

“Ô… Ô a, em chưa từng cùng Vu Úy làm tình, anh ấy chưa từng chạm vào em.”

Khuynh Thành bắt lấy ống quần hắn khóc lớn cầu xin, “Tiểu Minh, anh ấy đã chết mất, ô… A! Anh ấy chết rồi, anh làm ơn đem anh ấy chôn, em không nâng anh ấy nổi, anh ấy nằm ở trên sô pha chết mất rồi ô ô a!”

“A.”

Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười lạnh băng của hắn , “Đã chết không khá tốt sao? Nếu hắn không chết, em sao có thể chịu trở về tìm tôi? Hửm? Tiện nhân.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận