Chương 152

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 152

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chi Đạo bừng tỉnh, mông lung nhìn bốn phía.
Theo bản năng mênh mang ngẩng đầu. Minh Bạch đang nghiêm túc buộc nốt nút thắt cuối cùng, cuối cùng là buộc thêm chiếc còng tay bằng da màu hồng nhạt vào.
Cổ tay Chi Đạo bị cột lại bằng chính sợi dây thừng đỏ thẫm.
Ánh đèn trong nhà vệ sinh là một màu vàng ấm áp, cô ngồi trên bồn cầu. Cơ thể trần truồng, hai chân mở rộng, trên cổ tay có hai cái còng tay bằng da. Trên tường đính sẵn một cái móc treo chìa khóa, một chiếc khăn lông vòng qua móc tròn, thòng lòng xuống dưới, hai bên còn trang trí sẵn tay vịn trên cao được gắn rất chặt chẽ (1). Minh Bạch giơ cao cánh tay của Chi Đạo lên, còng tay tròng lên qua khăn lông, thắt nút lại.
Trái tim Chi Đạo tan vỡ, cả người cô trần truồng dùng tư thế thẹn thùng nhất đối diện với ánh mắt thiếu niên.
Cơ thể trắng tinh, môi âm hộ phấn hồng.
Minh Bạch ngồi trên chiếc ghế nhựa màu đen. Hai người cách nhau rất gần. Nhiệt độ cơ thể phái nam nóng bỏng lan tỏa trong không khí, ảnh hưởng tới Chi Đạo.
Cô thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt anh: Dục vọng mãnh liệt khó lòng thừa nhận. Lần này anh sẽ không nương tay với cô nữa!
Chi Đạo theo bản năng giãy dụa tay chân, sợ hãi muốn thoát ra. Cô mới vừa tỉnh lại, cả cơ thể đều không có sức lực, giọng nói cũng yếu ớt, chỉ có thể thều thào vài từ: “Buông tôi… ra.”
Minh vươn tay mò vào túi quần bên phải, anh đang tìm bao thuốc lá.
Lại trôi qua một thời gian, Chi Đạo đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc này cô mới nhỏ giọng hỏi thiếu niên: Vì sao nhất định phải dùng phương pháp biến thái như vậy để đối phó với cô?
Minh Bạch hào phóng nói cho cô nguyên nhân: “Khoái cảm và dục vọng của em do anh khống chế, đây là khoái cảm của anh.”
“Đây con mẹ nó là loại khoái cảm gì? Tư thế bình thường không thỏa mãn được anh?”
“Tư thế bình thường có sinh ra khoái cảm nhưng không thể sinh động cực lạc bằng tư thế này. Nếu không vì sao trên đời lại có người thích cưỡng gian thi thể, lại có người thích nhìn chân.” Minh Bạch rút một điếu thuốc lá từ bao thuốc ra, hơi nhướng mày nhìn Chi Đạo.
“Biết anh thích cái gì không?”
Tín hiệu nguy hiểm từ người đối diện lan ra khắp nơi.
Chi Đạo rụt cổ: “Tôi… Không muốn nghe.”
Minh Bạch bật lửa, đốt cháy điếu thuốc: “Anh thích nhìn thấy em kháng cự anh nhưng lại không khống chế được mà sa vào, cầu xin anh.”
Gương mặt Chi Đạo thoắt cái đỏ bừng, nghĩ mà sợ: “Đây là khoái cảm của anh, không phải tôi.”
“Không vui vẻ?” Minh Bạch dùng hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc, đột nhiên xoa âm đế của cô. Nhìn ngón chân cô căng thẳng có lại, ngẩng cổ thở dốc. Giọng thiếu niên bình tĩnh không chứa nửa điểm sắc dục.
Lại nói: “Anh thấy em còn chảy nước nhiều hơn anh đấy.”
Chi Đạo chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Minh Bạch.
Thiếu niên đột nhiên mang khí chất lười biếng mà uy nghiêm của một người đàn ông trưởng thành, cơ thể nam tính mạnh mẽ. Người trên trần trụi, nghiêng mặt hút thuốc, vết sẹo trên bụng vừa dữ tợn lại vừa ôn hòa, sắc mặt âm lãnh. Khi anh quay đầu, khói thuốc phả lên rốn Chi Đạo.
Giống như bầu trời lúc rạng sáng, cũng giống như màn đêm tối lấp lánh sao trời. Một nhân vật vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Minh Bạch phất tay xua đi làn khói thuốc, ngón trỏ chơi đùa với cái rốn của thiếu nữ.
Giọng điệu lạnh nhạt hỏi cô: “Em có biết cảm giác vừa hưng phấn lại vừa thống khổ là như thế nào không?”

Trong bể cá có hai con cá. Chúng nó một con đâm một con, nhấc lên sóng gió to lớn.
Chi Đạo đã cao trào ba lần, ‘nước ngọt’ đều chảy hết vào bồn cầu. Minh Bạch dùng băng dính dán một cái trứng rung vào âm đế của Chi Đạo, chỉnh chế độ lên cao nhất. Điểm mẫn cảm của thiếu nữ đã tê liệt, dục vọng trong người nóng cháy như ngọn lửa, nhưng tâm trí lại như lạnh băng như lá bạc hà.
Phản ứng sinh lý khiến hai đùi cô liên tục co rút, nội tâm vẫn luôn lo lắng đề phòng, hai mắt ửng hồng đáng thương.
“Từ bỏ.” Đây là câu mà cô nói nhiều nhất trong thời gian này.
Minh Bạch ngồi một bên nhìn thiếu nữ sung sướng đến dục tiên dục tử, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
Đến tận khi hai đùi Chi Đạo co rút lần thứ tư, hưng phấn là cao trào, thống khổ cũng cao trào, sau đó chỉ còn lại hư không vô tận. Cô bị trêu đùa trong biển tình, bản năng khiến hai vai cô run rẩy, thần trí mơ hồ không rõ mà nói:
“Cầu xin anh, vào đi. Minh Bạch, vào đi…”
Lúc này thiếu niên mới ấn nút tắt đi, nhẹ nhàng gỡ mảnh băng dính xuống. Anh nghiêm túc nhìn dòng nước ồ ạt chảy ra từ khe hẹp, cùng với cửa huyệt đang mấp máy khẽ nhếch lên, cầu xin anh tiến vào.
Minh Bạch ngậm điếu thuốc.
“Vì sao anh lại hút thuốc?” Chi Đạo không thích dáng vẻ bạc tình của anh lúc này.
Minh Bạch hỏi lại: “Vì sao anh lại không thể hút thuốc?”
Minh Bạch vẫn giữ thói quen thích sạch sẽ, anh rửa sạch mọi chất lỏng giúp cô. Một tay cầm vòi hoa sen, ngón trỏ rửa trôi những chất lỏng nhầy nhụa vẫn còn bám dính bên ngoài hai cánh môi. Anh hút thuốc, khói thuốc phun lên cửa huyệt run rẩy của Chi Đạo. Trong màn sương khói mù mịt, đầu lưỡi thiếu niên sắc tình liếm láp âm đế của cô, ngón trỏ chọc ngoáy bên trong vách tường, đôi môi uống hết nước ngọt mà Chi Đạo chảy ra.
Bởi vì anh đã quá quen thuộc với thân thể của cô, mỗi cử động của ngón tay, mỗi điểm dừng lại của đầu lưỡi đều chính xác đạp trúng vào điểm mẫn cảm của Chi Đạo, khiến cô liên tục chơi vơi trong tình triều.
Vẻ mặt đạm mạc và biểu cảm hạ lưu của Minh Bạch chọc trúng điểm yêu của Chi Đạo, phía dưới như cái vòi nước bị hỏng, chảy nước liên tục. Lúc Minh Bạch hút thuốc cũng có ý nhị riêng. Anh lại làm cô không nhìn thấu, rốt cuộc thiếu niên này còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết?
Minh Bạch đứng lên, khom lưng, ngẩng cổ, anh bắt lấy tay cô, để cô sờ vào hầu kết của mình.
Anh hỏi: “Em có cảm giác được không?”
Năm ngón tay trượt xuống cổ họng, vuốt ve yết hầu đang lăn lộn.
Anh rũ mắt: “Nó hiện tại đã chui vào dạ dày của anh.”
Thiếu niên dâm mĩ mà phong tình, ánh mắt kinh diễm đoạt hồn. Chi Đạo mải nhìn, bất tri bất giác lại nổi lòng tham, khát vọng sinh lý trỗi dậy, trong lòng lại tự cười nhạo chính mình: Mày thật sự rất dâm đãng.
Ánh mắt Chi Đạo đờ đẫn nhìn anh, giọng điệu bất đắc dĩ: “Chúng ta còn muốn như vậy đến bao giờ?”
Vẫn còn tâm tư khác?
Sắc mặt và giọng điệu của thiếu niên tức khắc đen kịt, áp lực nặng nề. Hai ngón tay nâng gương mặt Chi Đạo lên, ánh mắt sắc bén.
“Anh tình nguyện liếm cho em, còn khiến em cao trào. Em đã sung sướng đến như vậy mà lại vẫn cảm thấy anh đang bạc đãi em? Anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bất kể em yêu cầu thứ gì anh đều cố gắng thỏa mãn, những sở thích của em anh có thể đọc làu làu. Cho dù biết em thật sự hận anh, nhưng trong quá trình này, rõ ràng em là người được cung phụng, được hưởng lợi, được vui vẻ, kết quả em vẫn không hài lòng? Có bao nhiêu người muốn cuộc sống cơm đút tới mồm, áo duỗi tận tay. Vì sao em lại không cần?”
Sắc mặt thiếu niên âm trầm, từng bước tới gần Chi Đạo: “Hay là bởi vì, người bên em là anh?”
Chi Đạo tập trung nín thở nhìn anh, không mở miệng.
“Trả lời anh.”
Đầu thiếu nữ từ từ rũ xuống, hỏi Minh Bạch: “Anh thật sự thích tôi?”
“Hay thật ra anh chỉ thích bản thân như vậy? Anh thích khống chế sống chết và dục vọng của người khác nên mới coi tôi thành đối tượng tạo ra khoái cảm cho anh?” Chi Đạo ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh: “Anh đút tôi ăn, anh mặc quần áo giúp tôi, rồi sao nữa? Tôi cần anh làm những chuyện đó sao? Vì sao tôi không thích cuộc sống đó?! Anh nói xem vì sao?! Bởi vì tôi là một con người! Tôi là một con người tự do! Tôi muốn đi thì đi! Muốn chạy thì chạy! Tôi không phải đồ chơi tình dục của anh!”
Minh Bạch nhìn ánh mắt kích động của Chi Đạo, anh rũ mắt, tay dần nắm thành quyền, trái tim lạnh như băng.
Minh Bạch cất lời, giọng thật nhỏ, nhưng vẫn đánh sâu vào tâm trí Chi Đạo.
“Lúc anh và em yêu đương, anh có từng khống chế em sao? Anh tôn trọng em, cũng chưa từng ép buộc em, trước khi làm việc gì đều hỏi em. Còn em thì sao? Em không quan tâm đến nỗi khổ của anh! Anh hỏi em có muốn ở bên anh cả đời hay không, em lại nói cả đời quá dài. Anh nhiều lần cầu xin em đừng chia tay với anh, em đều làm lơ. Vì sao? Chi Đạo, vì sao?”
Minh Bạch ngước mắt hỏi: “Vì sao em lại không tuân thủ lời hứa hẹn của chúng ta?”
Có lẽ ngọn lửa phẫn nộ đều đang bùng cháy mạnh mẽ trong tâm trí của cả hai người. Minh Bạch nhìn chằm chằm Chi Đạo, ngữ khí nặng nề như dưới đáy vực.
“Em cảm thấy.. Anh chỉ coi em là đồ chơi tình dục của mình?”
Đó là ánh mắt bi thương kinh ngạc nhất mà Chi Đạo từng nhìn thấy.
Trong khoảnh khắc đó, cả người Chi Đạo phát lạnh, lông tơ dựng lên, huyệt khẩu co rút lại.
Minh Bạch cởi quần, cúi đầu thật thấp, khuôn mặt ẩn trong bóng tối: “Biết cái gì mới là đồ chơi tình dục chân chính không?”
“Không… Không cần.” Chi Đạo sợ hãi.

Bình luận

Để lại bình luận