Chương 152

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 152

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trịnh Nghị giật giật trán, cầm lấy dao, “Mẹ nó em thật sự có thể giả vờ!”

Mũi đao bén nhọn nhắm ngay mặt cô, vẻ mặt tức giận kia dường như không chút do dự mà đâm thẳng vào người cô, trong lúc sợ hãi, cô tựa hồ cảm nhận được thực sự thế nào là cái chết, tựa như người đàn ông kia, hết lần này đến lần khác đâm con dao vào trong cơ thể, nhưng người nọ vẫn không nhúc nhích.

Cô hoảng sợ đến ngay cả mắt cũng quên nhắm lại, thẳng đến khi hai má truyền đến cảm giác đau đớn lạnh lẽo, lưỡi đao cắt qua làn da mềm mại của cô, những vết máu nhỏ chảy dọc theo lưỡi dao, theo miệng dao nhỏ xuống.

Vân Tô Tô ngơ ngác nhìn hắn, trên má có vết thương dài bằng ngón tay út, máu theo cơ hàm chảy xuống cằm, nhỏ giọt trên mu bàn tay cô.

Vẻ mặt Trịnh Nghị đầy thống khổ, giống như người bị giết là hắn, buông con dao xuống, che mặt khóc.

Cô trơ mắt nhìn gậy thịt của hắn mềm nhũn xuống, một tay chống tủ ôm lấy cô, tiếng khóc đè nén không ngừng được, từng ngụm từng ngụm thở dốc, khó chịu như thế nào.

“Chủ nhân?”

“Giết tôi đi Vân Tô Tô đi, đừng tra tấn tôi, em có biết tôi thống khổ bao nhiêu không? Mỗi ngày tôi đều muốn một mình chiếm hữu em, tôi nhìn thấy em cùng bọn họ một chỗ là cảm thấy như bị tra tấn, để cho tôi chết dưới dao của em cũng coi như cam tâm tình nguyện. ”

Hắn nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tuấn dật trở nên tiêu điều, đem dao một lần nữa đưa cho cô: “Tôi không giết được em, em giết tôi, em khẳng định có thể xuống tay được, nhanh lên, giết tôi đi!”

Cô bị buộc phải nắm chặt con dao, bàn tay kia nắm trên mu bàn tay cô, Vân Tô Tô mặt không chút thay đổi nhìn hắn, cảm thấy hắn giống như là người chạy ra khỏi bệnh viện tâm thần.

Bọn họ đều có bệnh mới đúng, thì ra chuyện không chiếm được liền giết cô đối với hắn cũng khó khăn như vậy sao, đã như vậy, vì sao lúc vừa mới bắt đầu, không lựa chọn kịp thời dừng tổn hại mà buông tha cho cô.

“Tôi không giết anh.” Cô tránh tay ra và ném con dao xuống đất.

Trịnh Nghị thống khổ khóc nhìn cô.

Vân Tô Tô sờ vết máu trên mặt, nhìn thoáng qua lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho nội tâm cô bình phục, đẩy hắn nhảy xuống tủ.

“Nếu như vậy có thể làm cho anh thống khổ, vậy anh cả đời sống trong thống khổ đi.”

Nói xong cô không nhìn hắn nữa, đi về phòng Quý Đỗ, đóng cửa lại.

Có lẽ người bên trong nửa đêm còn có thể ở trên giường làm tình, ở dưới thân nam nhân thở hổn hển nói đủ loại dâm ngữ, ôm lấy thân thể hắn ta, hạ thể liên kết gắt gao đẩy vào, dâm thủy chảy ra ướt đẫm.

Nhưng người đàn ông kia, hết thảy đều không phải Trịnh Nghị.

Hắn thất hồn lạc phách đứng tại chỗ, chống tủ cắn răng không cho mình khóc nữa, nắm chặt nắm đấm, hung hăng đấm mình hai quyền, đè lên ngực, trái tim bị hắn đè nén, hô hấp không thông.

Vết thương trên mặt cô là từ đâu ra, cô bị hỏi nhưng cũng nói thật, cô đáng thương vặn ngón tay, nói là Trịnh Nghị chủ nhân uy hiếp cô, đem mặt cô cứa trầy xước.

Cuộc sống giống như một vở kịch, tất cả đều dựa vào diễn xuất của cô có được hay không.

Trịnh Nghị còn đang ở trong phòng không đi ra, khoản nợ này khẳng định phải tính với hắn.

“Ăn cơm trước, chờ hắn đi ra rồi sẽ hỏi tội hắn.”

Nhìn canh trứng thơm ngon trước mặt, cô lắc đầu, mím môi.

“Không thích ăn hả?” Quý Đỗ hỏi.

“Ừm.”

“Vậy em muốn ăn cái gì? Tôi sẽ làm cho em một phần khác. ”

“Chủ nhân làm món gì cũng được.”

Hứa Tân chống cằm bĩu môi, “Cậu làm gì vậy Quý Đỗ, khoe ân ái trước mặt người ta à? Ai lại chơi đểu như vậy. ”

Đàm Lam nhếch khóe miệng, “Ồ, công khai phát cơm chó à?”

“Có vấn đề gì sao? Ăn xong tôi muốn đi học.”

Vân Tô Tô nói một câu mình muốn đi học, không có gì bất ngờ, bọn họ đã đồng ý.

Nhưng cho đến khi ra khỏi cửa, Trịnh Nghị cũng không có đi ra.

Mấy người cũng không biết cô giả ngu, còn đang lo lắng trí lực của cô giảm xuống, thậm chí sẽ bị những người đàn ông khác dụ dỗ, ngồi trên xe bắt đầu tẩy não cô, không được nói chuyện với đàn ông, chỉ cho phép nghiêm túc nghe giảng.

Sau giờ học, bọn họ thậm chí còn muốn đến hỏi mỗi tiết học cái gì, dặn dò cô nhất định không được chạy loạn, chỉ cho phép đến lớp học cùng nhà vệ sinh.

Đã lâu không đến trường, cô học cũng không theo kịp, mọi thứ đều có vẻ rất vất vả.

Lên lớp không lâu, ngoài cửa sổ có bóng người đi qua, cô nhìn thoáng qua, thì ra là Nhưng Dữu đã lâu không gặp.

Vẫn là bộ dáng kia, tóc hình như lại bị cắt ngắn không ít, rũ xuống vành tai, cô ấy cúi đầu ôm sách, mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng sạch sẽ cùng quần jean ống rộng, rơi xuống mắt cá chân.

Lúc cô ấy đi ngang qua phòng học cũng nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thẳng vào tầm mắt Vân Tô Tô, trái tim đập thình thịch.

Đứng ở hành lang, hai người nhìn nhau trong một lúc lâu, cô ấy lặng lẽ dừng lại, chờ đợi cho đến khi cô tan lớp.

Tựa hồ là có chuyện muốn nói với cô, Vân Tô Tô rất tò mò, nhưng vừa tan học, mấy người kia liền tới tìm cô, cho nên cô lén lút, thừa dịp cô giáo không chú ý liền từ cửa sau đi ra ngoài.

“Tô Tô, đã lâu không gặp a, tôi phải đi rồi.”

“Cậu đi đâu?”

Cô ấy lộ ra nụ cười gượng ép: “Sau này tôi cũng sẽ không đi học nữa, chủ nhân nói, muốn tôi ở bên cạnh anh ấy, cho nên hôm nay đến để làm thủ tục bỏ học.”

Nghe được loại lời này, tránh không khỏi trong lòng có chút áp lực, Vân Tô Tô hỏi cô ấy.

“Cậu không nghĩ tới việc chạy nữa sao?”

Cô ấy cúi đầu, lắc lắc, tóc xoã hai bên má: “Không dám nữa. ”

“Trừ phi chờ chủ nhân chơi chán, tôi cả đời cũng sẽ không chạy, cậu thật tốt, năm người bọn họ đều không coi cậu là nô lệ, còn tôi cả đời chỉ có thể làm nô lệ của hắn.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận