Chương 152

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 152

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Vốn dĩ sẽ chẳng có những việc này, vốn dĩ kiếp trước nàng gả cho Ô Lương Hãn, Tứ muội muội gả cho Đa Nhĩ Tế, căn bản không có những việc này…
Ánh mắt Đoan Tĩnh hoảng hốt, nàng nhìn chằm chằm đầu ngón tay không ngừng nhỏ máu của Hoàng đế, hô hấp dồn dập.
Nàng đã từng hứa hẹn sẽ ở bên cạnh hắn ba năm, nhưng bây giờ mới chỉ qua gần một năm, đã gặp phải tình huống này.
Đoan Tĩnh suy sụp nhắm mắt.
Bỏ đi, cùng lắm là sớm kết thúc mối nghiệt duyên này của bọn họ, sự bình an của giang sơn Đại Thanh quan trọng hơn nàng.
Nàng không dám tưởng tượng, bởi vì bản thân mà khiến Mông Cổ bị chia tách, thậm chí khiến Đại Thanh nổ ra chiến hỏa, khiến vô số binh lính Đại Thanh chết vì nàng.
Nàng không thể tiếp nhận nổi việc này…
Đoan Tĩnh nhìn Ô Lương Hãn và Đa Nhĩ Tế đang quỳ dưới đất, sắc mặt nàng tái nhợt, nàng biết Đa Nhĩ Tế là nam tử có nhân phẩm đoan chính, gả cho hắn sẽ có được sự tôn trọng và hạnh phúc, bất kể thế nào thì vẫn nên chọn hắn. Nhưng Đoan Tĩnh lại nhìn Tứ công chúa ở bên cạnh mình, muội ấy không biết gì cả, muội ấy vẫn luôn lo lắng cho nàng, an ủi nàng, nàng thật sự không có cách nào cướp đi ngạch phụ vốn nên thuộc về muội ấy.
Đa Nhĩ Tế là hạnh phúc của Tứ công chúa, Tứ công chúa cũng đã nói với nàng, muội ấy không chán ghét Đa Nhĩ Té.
Đoan Tĩnh chậm rãi dời ánh mắt từ trên người Đa Nhĩ Tế lên người Ô Lương Hãn.
Nếu đây là vận mệnh cả hai kiếp của nàng, vậy, nàng xin nhận…
Ánh mắt Đoan Tĩnh dần trở nên kiên định, ngay sau đó nàng khẽ mỉm cười với Tứ công chúa, nhẹ giọng nói, “Trước mắt, nếu tỷ không đưa ra lựa chọn, e là hội đồng minh khó mà kết thúc êm đẹp được.”
“Tứ muội muội, Đa Nhĩ Tế nhân phẩm đoan chính, rất xứng đôi với muội, gả cho hắn, muội nhất định sẽ hạnh phúc.”
“Tam tỷ tỷ…” Tứ công chúa lúng túng gọi Đoan Tĩnh.
“Ta nguyện ý gả đến Khách Lạc Thấm!” Ngay sau đó Đoan Tĩnh quay đầu nhìn Hoàng đế, cao giọng nói.
Đám người Mạc Nam Mông Cổ lập tức vui vẻ hoan hô, Ô Lương Hãn cũng hưng phấn đến mức muốn nhảy dựng
lên.
Trong mắt Hoàng đế hiện lên vô vàn gió lốc, vẻ mặt hắn dữ tợn, tựa như muốn giết người.
Cũng may không có mấy người dám nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Ngoại trừ Đoan Tĩnh.
“Tam công chúa điện hạ, mong ngài nghĩ lại!” Ánh mắt Đa Nhĩ Tế sáng quắc nhìn Đoan Tĩnh chằm chằm.
“Đa Nhĩ Tế! Ngươi có ý gì? Công chúa đã chọn ta rời! Ngươi bị điếc sao?” Ô Lương Hãn tức hộc máu nói.
Đoan Tĩnh không hề để ý đến mấy vai hề nhảy nhót xung quanh, nàng nhìn về phía Đa Nhĩ Tế kiên định nói, “Ta đã nghĩ kỹ rồi. Đài cát là một nam nhi tốt, xứng đáng với nữ tử tốt hơn. Đừng sốt ruột, nàng nhất định sẽ nhanh chóng đến bên cạnh ngươi.”
“Khụ, Tam muội muội nói rất đúng, Đại Thanh ta có rất nhiều công chúa và khanh khách vừa độ tuổi, Hoàng A Mã nhất ngôn cửu đỉnh, đài cát không cần nóng vội.” Thái tử nhìn về phía Tứ công chúa, ám chỉ Tứ công chúa cũng đã đến tuổi gả đi, nếu Hoàng đế đã hứa hẹn gả một vị công chúa cho Thổ Tạ Đồ Hãn, vậy ngài ấy sẽ không nuốt lời.
Đám người Mạc Bắc nghe vậy, cũng thản nhiên tiếp nhận hiện thực, tóm lại bọn họ nhất định sẽ được bồi thường một vị công chúa khác.
Đa Nhĩ Tế còn muốn nói gì đó, lại bị Thổ Tạ Đồ Hãn ngăn cản, “Đa Nhĩ Tế, kỹ năng không bằng người khác thì phải biết tự nhận thua. Đừng làm mất thể diện của Khách Nhĩ Khách chúng ta.”
Đa Nhĩ Tế nhìn ánh mắt kiên định của tổ phụ, chỉ đành suy sụp quay về chỗ ngồi của mình, trầm mặc uống rượu.
Để lại Ô Lương Hãn mặt mày hớn hở.
Sau đó, không khí lạnh cóng trong yến hội dần dần tan đi.
Hoàng đế đã lấy lại bình tĩnh, hắn trầm mặc uống hết ly này đến ly khác, ai kính rượu cũng không từ chối, chẳng mấy chốc đã muốn say mèm.
“Hôm nay đến đây thôi.”
Hoàng đế đã lên tiếng, mọi người sôi nổi đứng dậy cáo lui.
Người đã tản đi gần hết, Thái tử tỏ vẻ săn sóc nói, “Hoàng A Mã, để nhi thần đỡ ngài về ngự trướng nghỉ ngơi.”
“Không cần, về đi, để một mình trẫm ở đây trong chốc lát.” Hoàng đế chống một tay xuống bàn, từ chối lời quan tâm của tất cả mọi người.
Đại a ca nhìn Hoàng đế, ngay sau đó dẫn theo chúng đệ đệ đứng dậy cáo lui.
“Tam tỷ tỷ, chúng ta cũng đi thôi.” Tứ công chúa nhìn Đoan Tĩnh lo lắng nói.
Đoan Tĩnh xua tay đáp, “Muội và Xuân Thiên về trước đi.”
Tứ công chúa nhìn dáng vẻ say khướt của Hoàng đế, bất đắc dĩ thở dài, nàng ấy biết đây là việc riêng của Đoan Tĩnh và Hoàng đế, không phải chuyện nàng ấy có thể nhúng tay vào được, nên chỉ đành dẫn Ngưu thường tại đứng dậy cáo lui.
Thái tử dặn dò Lương Cửu Công chăm sóc cho Hoàng đế, sau đó quay đầu liếc mắt nhìn Đoan Tĩnh một cái, cuối cùng xoay người rời đi.
Ngũ công chúa cũng đi ra ngay sau Thái tử.
Bát a ca nhìn chằm chằm bóng dáng của Ngũ công chúa, trong mắt lộ ra vẻ trầm tư.
Chỉ có Tứ a ca lo lắng cho Đoan Tĩnh, rời đi cuối cùng.
Cả yến hội to như vậy thoáng chốc yên tĩnh hẳn, hoàng đế chậm rãi mở hai mắt đỏ bừng ra, nhìn Đoan Tĩnh còn ở lại, hồi lâu không lên tiếng.
Đoan Tĩnh chậm rãi đứng dậy, bình tĩnh nhìn về phía hắn, “Huyền Diệp…”
Hoàng đế bị tiếng gọi này hoàn toàn chọc giận, hắn lập tức quét tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất, hôm nay vì để duy trì thể diện của Hoàng đế trước mặt các bộ tộc của Mông Cổ, hắn đã kiềm nén lâu lắm rồi.
Hoàng đế như bị điên nhanh chân sải bước đến trước mặt Đoan Tĩnh, hắn dùng một tay bóp chặt cổ nàng, chất vấn,
“Vì sao? Vì sao lại làm như vậy? Vì sao nàng không từ chối?”
“Vì sao?” Hoàng đế giận dữ hét lớn.
Lương Cửu Công ở bên cạnh sợ đến mức run bần bật, hắn cũng không biết tại sao chuyện sẽ phát triển đến cục diện ngày hôm nay, hắn vội vàng quỳ xuống cầu xin, “Hoàng thượng, đó là công chúa! Sao ngài có thể nhẫn tâm tổn thương ngài ấy chứ?”
“Cút ngay!” Hoàng đế tàn nhẫn quát.
“… Lương công công, không sao cả, đừng lo lắng, còn có ta ở đây.” Đoan Tĩnh bình tĩnh để mặc Hoàng đế bóp cổ mình.
“Công chúa…” Lương Cửu Công lo lắng nhìn bọn họ.
“Khụ khụ, không sao cả… ngài ấy sẽ không làm gì ta đâu.” Đoan Tĩnh mỉm cười khô cằn, nàng bình tĩnh đối diện với đôi mắt đỏ tươi của Hoàng đế, “Hoàng A Mã, sao ngài không dùng sức?”
Hai mắt Hoàng đế híp lại, tức đến mức run rẩy cả người.
“Ra tay đi, bóp chết con, vết nhơ trong cuộc đời ngài sẽ biến mất, con cũng sẽ mãi mãi thuộc về ngài…” Đoan Tĩnh ngẩng đầu, cảm nhận lực tay không ngừng siết chặt trên cổ, hai mắt nổi lên sương mù, nàng không ngừng kích thích thần kinh của Hoàng đế, hoàn toàn không có ý muốn phản kháng.
“Hoàng A Mã!” Tứ a ca mới đi không bao xa thì nghe thấy tiếng rống giận mơ hồ truyền từ phía sau đến, hắn thật sự không yên lòng nên lại vội vàng chạy về, thấy cảnh tượng này, hắn sợ đến mức vội vàng cao giọng ngăn cản.
Hoàng đế lạnh lùng nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, ngay sau đó thả lỏng tay mình ra rồi nắm lấy cổ tay Đoan Tĩnh, thô lỗ kéo nàng đi về phía hành trướng của hắn.
Hoàng đế sải bước lớn, Đoan Tĩnh không theo kịp, nàng thất tha thất thiểu bị hắn kéo cổ tay ép đi theo.
Vừa vào hành trướng, Đoan Tĩnh đã bị Hoàng đế đẩy ngã xuống giường.
Hoàng đế điên cuồng kéo xiêm y của nàng xuống, ngay sau đó cởi đai lưng mình ra cột tay nàng lên đầu giường.

Bình luận

Để lại bình luận