Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Làm lơ tiếng khóc thảm thống, dùng sức bóp mặt cô nâng lên, ngón tay dùng sức gần như muốn đem xương cốt cô bóp nát, Khuynh Thành đau đến mức sắc mặt tái nhợt, người trước mặt vô cùng dữ tợn, làm cô cực kỳ sợ hãi .

“Trước khi tôi còn chưa xác định đứa bé này có phải là của tôi hay không, em đừng mơ tưởng đi ra khỏi nơi này nửa bước! Tôi thật sự đã cho em quá nhiều mặt mũi rồi, để em dám làm ra hành động phản bội tôi đi theo hắn chạy trốn, hắn chết là trừng phạt đúng tội!”

Khôi Minh bóp cổ tay cô, một đường túm kéo cô đến phòng ngủ, toàn bộ quãng đường Khuynh Thành đều bị hắn cường ngạnh kéo đi, đứng cũng đứng dậy không nổi, cánh tay đau đớn, không ngừng khóc lớn cầu xin hắn.

Đem cô không chút lưu tình ném ở góc tường, một chút cũng không quan tâm đến chuyện cô đang có thai.

“Quỳ gối ở nơi này cho tôi! Quỳ thẳng!”

Cô đáng thương từ trên mặt đất bò dậy, quỳ gối trên trên mặt đất lạnh băng , tóc bị hắn túm chặt, đối diện với góc tường.

“Đôi tay để ở sau người!”

“Ô… Ô ô.”

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm răn dạy rống lên dọa người của hắn, Khuynh Thành khóc đến mức thở không nổi, Khôi Minh ấn đầu cô, cong lưng cúi đầu dán đến gần mặt cô, gương mặt dữ tợn.

“Biết trước kia em làm sai chuyện tôi sẽ trừng phạt em như thế nào không? Tựa như như bây giờ, vẫn luôn quỳ cho tôi, eo không cho phép cong xuống, quỳ không tốt liền bị đánh, em muốn thi thể hắn được xuống mồ, thì phải nghe theo lời tôi mà làm!”

Bàn tay to đột nhiên chạm lên bụng đã phồng lên của cô, muốn dùng sức ấn xuống, Khuynh Thành run rẩy mồ hôi lạnh cũng chảy ra, thanh âm u lãnh thấp giọng cảnh cáo.

“Nếu nơi này không phải con của tôi, tôi sẽ để em biết cái gì gọi là sống không bằng chết.”

Khuynh Thành quỳ đến hai chân nhũn ra, đầu gối cũng hồng lên, không mặc bất cứ món quần áo nào, toàn thân trần trụi , từng tiếng khụt khịt chưa từng ngừng, đối mặt với góc tường, cô không thấy rõ hắn ở phía sau đang làm gì, chỉ là cô sắp kiên trì không được nữa.

“Tiểu Minh, ô Tiểu Minh.”

Hai chân sắp phải mềm xuống, eo bắt đầu dần dần hạ thấp, dây mây xuyên qua không khí,– bang– đánh ở trên người cô, làn da như bạch ngọc bị đánh thành vệt hồng, một dấu vết chói mắt , dây mây cắt qua làn da yếu ớt vô cùng đau đớn.

“Quỳ cho tốt!”

Thanh âm hắn trầm lạnh, lại một lần nữa bị bắt thẳng eo lưng, hai mắt khóc sưng to, Khuynh Thành quỳ không được nữa, toàn bộ thân mình muốn lão đảo quỳ bệch xuống.

Mắt thấy cô muốn ôm bụng, Khôi Minh liền túm tóc cô kéo về phía sau, cô vì đau mà khóc lớn, ngẩng đầu lên lại chỉ thấy thần sắc ngập tràn tối tăm của hắn.

“Đau quá, đau quá! Tiểu Minh ô ô, tha cho em đi, em đau quá.”

Đau?

“Em có thể đau bao nhiêu? Biết tôi đau bao nhiêu sao! Thời điểm em cùng hắn chạy trốn sao không nghĩ tới tôi sẽ thống khổ thế nào!”

Cô như hỏng mất bắt lấy cánh tay hắn, không ngừng xin tha, Khôi Minh nắm tóc cô kéo túm đến trước giường, ngồi ở mép giường, bóp mặt cô, cắn răng nói ra từng chữ.

“Hắn chết cũng là xứng đáng, tôi cung cấp máu nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, kết quả là dám ngang nhiên đem em mang đi! Đồ bạch nhãn lang, đã sớm biết hắn sẽ không sống được bao lâu nữa, hắn xứng đáng chết đi!”

“Ô không phải… Không phải! Là em cầu anh ấy đem em mang đi.”

Sắc mặt Khôi Minh nứt toạc, bóp chặt cổ cô cảnh cáo, “Tôi đã nói em đừng nói ra những lời làm tôi không thoải mái rồi mà, bằng không tôi thật sự muốn bóp chết em!”

Phẫn nộ làm gương mặt hắn vô cùng âm trầm, Khuynh Thành trừ bỏ sợ hãi chính là khóc, nước mắt chảy cũng đủ nhiều, hai chân quỳ trên mặt đất mềm nhũng run lên, đỡ đầu gối hắn xin tha.

“Em, em không phải cố ý… Là Tiểu Minh anh thật là đáng sợ, thực xin lỗi, thực xin lỗi em không bao giờ dám chạy trốn nữa, cầu xin anh không cần đối với em như vậy ô, em đau quá a.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận