Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Minh Bạch đột nhiên túm lấy eo cô kéo lại gần, kề hông mình lên trước, không để cho Chi Đạo lối thoát, trực tiếp cắm vào trong âm đạo của cô. Trong một thoáng chốc, đầu óc cô chìm trong cơn đau cực hạn, nhưng trong nỗi đau đớn kinh người lại sinh ra khoái cảm.
Minh Bạch mở miệng, bắt đầu đe dọa cô.
“Đầu tiên là thuần hóa, làm mất đi khả năng sinh hoạt cơ bản, sau đó là quá trình tẩy não lâu dài, để em cho rằng chính mình là một món đồ chơi tình dục, không phải một người! Cắt đứt dây thanh quản, hàm răng cũng phải dùng kìm nhổ từng chiếc răng ra một, ‘đồ chơi’ như vậy mới thích hợp để khẩu giao. Cắt đứt hết tay chân, rồi lót vào một lớp silicon để phòng ngừa lúc ma sát với mặt đất sẽ bị thương hoặc nhiễm trùng. Lúc không dùng đến thì cứ treo trên tường. Mỗi ngày cũng chỉ cần cho ‘đồ chơi’ chút nước và cánh hoa, như vậy…”
“Đừng nói nữa! Cầu xin anh đừng nói nữa!” Toàn thân Chi Đạo đổ mồ hôi lạnh, cao giọng kinh sợ cắt ngang lời anh.
Mỗi một lần Minh Bạch rút ra tiến vào đều khiến cô kinh hồn táng đảm. Chi Đạo sợ mình sẽ bị lực lượng mạnh mẽ của thiếu niên đâm ngã vào bồn cầu, như vậy sẽ càng chật vật xấu hổ hơn. Cô chỉ có thể nỗ lực di động vòng eo, nhìn giống như đang đón ý nói hùa với hành động của anh. Minh Bạch đang không vui, anh dùng lực rất mạnh, muốn công chiếm thân thể cô, Chi Đạo vừa chuyển động như vậy, con quái vật của anh càng ra vào thuận lợi hơn, càng mạnh bạo muốn đâm thủng cô.
Hang động đầy nếp gấp của Chi Đạo bị dương vật của Minh Bạch cắm vào, vuốt phẳng hết ra. Vách tường âm đạo nhỏ hẹp mà kích cỡ của con quái vật lại thô to, hang động của cô bị nhét đến căng phồng, sưng to. Bên trong hoàn toàn bị anh chiếm hữu, lấp đầy nhét kín, tất cả các điểm mẫn cảm đều bị anh đụng vào.
Khi lửa giận trong anh còn chưa bình ổn lại, Chi Đạo đã hắt thêm một bát dầu.
Tại sao cô lại dùng ác ý lớn như vậy để phỏng đoán tâm tư của anh, phủi sạch toàn bộ tìm cảm và sự quan tâm của anh dành cho cô? Đúng là con mẹ nó không muốn sống nữa!
Được, được, được. Anh thành toàn cho cô.
Minh Bạch nâng cằm Chi Đạo lên, giọng điệu lạnh đến run người: “Muốn thử trở thành đồ chơi tình dục của anh, đúng không?”
Bàn tay bắt lấy bầu ngực trái của Chi Đạo, nhũ thịt tràn ra từ khe hở giữa năm ngón tay thiếu niên.
“Chị biết rõ em không thể từ chối yêu cầu của chị mà.”
Trên mặt thiếu niên không có ý cười.

Cổ chân cũng bị còng lại, dây xích không dài, nhưng thiếu niên quá mạnh bạo, Chi Đạo cảm tưởng như chốt khoá sắp bị Minh Bạch đẩy cho nứt ra. Cô quỳ trên mặt đất, hai chân mở rộng, giữa hai chân là thân thể cường tráng cao lớn của thiếu niên, ngực kề sát vách tường, đôi tay bị anh đè trên tường.
Tư thế này… rất sâu.
Cũng rất đau.
Sâu đến mức cô không rét mà run.
Giống như dương vật đã chui vào nội tạng. Một loại khoái cảm bị hy sinh, cọ xát mà vẫn ngứa ngáy, mỗi lỗ chân lông đều đang rên rỉ. Cơ thể Chi Đạo đột nhiên run run, giọng như bị điện giật.
Minh Bạch có thể cảm giác được cơ quan mềm mại không giống phía trước, nơi quy đầu cảm nhận được một lực lượng mút vào vô cùng mãnh liệt. Khi rút ra còn có một tiếng “Ba” rất nhỏ, giống như đang được khẩu giao. Có lẽ anh đã đâm tới cổ tử cung, mỗi một lần anh cắm vào, cơ thể Chi Đạo lại run lên một lần. Anh càng chuyển động mạnh, cô càng khóc to hơn.
Trán của Chi Đạo ghé sát lên tường, hô hấp không ổn định, hai đùi run rẩy quá độ, cảm giác hưng phấn vui sướng che lấp mất cơn đau đớn ở bụng. Hai đầu gối đã đỏ lên. Thân thể vừa vui thích vừa nhức nhối, tiếng rên rỉ kêu than dậy trời đất, nức nở khóc lóc thảm thiết, nước mắt ào ào chảy thẳng vào môi anh.
Minh Bạch bắn tinh dịch lên tóc, lên lưng và lên mông của Chi Đạo.
Cô hữu khí vô lực mắng anh: “Anh con mẹ nó là kẻ điên, anh buông tôi ra!” Thiếu nữ nằm liệt trên mặt đất, cô bỗng nhiên lại cười nhìn anh: “Bây giờ anh đối xử với tôi như vậy, cho dù trước kia tôi thật sự có chút tình cảm với anh, anh cảm thấy hiện tại tôi sẽ còn thích anh sao?”
Minh Bạch kéo cơ thể của cô lên, giọng điệu lạnh lùng: “Không thích?”
“Dựa vào cái gì mà tôi phải thích một kẻ điên?”
Thiếu niên đột nhiên banh rộng âm đạo của cô ra, mặt không cảm xúc nhét con quái vật vào: “Không thích sao? Trước khi thi lớn học, những lời này anh đã nghe chán rồi. Nhưng nếu em muốn dùng những lời nói này để làm tổn thương anh thì xin chúc mừng, em thành công rồi. Anh hận không thể móc trái tim của mình ra để cho em nhìn xem. Nhìn xem nó bị em đâm ngàn nhát dao, không còn chỗ nào lành lặn.”
Một người phản cảm khi bị mất tự do. Một người phản cảm khi người yêu quá tuyệt tình với mình. Cảm xúc phẫn nộ rất dễ lây truyền, hai người cùng mất lý trí, mỗi một câu nói đều tàn nhẫn, làm tổn thương đối phương để tự cứu vớt chính mình.
Bọn họ không chỉ dây dưa trên mặt tình cảm.
Minh Bạch ấn cô lên tấm gương: “Không thích thì em có thể làm gì nào? Em nhìn xem, chẳng phải em vẫn ở đây rên rỉ dưới thân anh đó thây?”
Chi Đạo nhìn thấy hai người trong gương đang mặc sức dâm loạn, vội vàng nhắm mắt: “Kẻ điên, súc sinh!”
Gương mặt thiếu niên âm trầm: “Tiếp tục mắng đi.”
“Tên biến thái chết tiệt, anh là cái đồ…” Đoạn phía sau Chi Đạo còn chưa kịp nói nốt, đã phải kinh ngạc nuốt vào.
Minh Bạch đột nhiên nâng đùi phải của cô lên, trực tiếp mạnh mẽ tàn nhẫn đâm liên tục vào điểm mẫn cảm của cô. Tốc độ và lực độ thọc vào rút ra như ong thợ về tổ.
Dục vọng dâng cao, càng nhanh càng sướng.
Thiếu niên đè vai cô lại, hông eo hơi lùi về phía sau, rồi đột nhiên đâm thẳng về phía trước.
Dường như Chi Đạo nghe thấy tiếng xích sắt va chạm cọ xát, tiếng chiếc cốc pha lê rơi vỡ trên mặt đất. Trí não trống rỗng chỉ còn sót lại tiếng đập thình thịch của trái tim màu đỏ.
Thình thịch. Thợ săn nguy hiểm đang đến gần. Thình thịch. Con mồi đã bị nhắm chuẩn. Trong hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, lại sa đọa hưởng thụ. Tuyệt vọng đến mất khống chế, lại hưng phấn đến mất lý trí.
Sau đó, trong đầu dường như có thứ gì đó vừa bùng nổ.
Chia tách.
Hai mắt Chi Đạo trợn tròn, trừng lớn nhìn thẳng về phía trước, hai cánh tay rũ xuống, thân thể cứng đờ, há miệng thở dốc lại không thể nói ra được nửa chữ.
Minh Bạch nắm cô gương mặt, mặt mày âm u: “Anh bảo em tiếp tục. Không nghe thấy?”
Trong không gian an tĩnh chỉ còn lại tiếng nhóp nhép thọc vào rút ra ái muội. Linh hồn của cả hai người đều trầm luân trong nước dịch ướt đẫm, xung đột với nhau, hoà hợp với nhau.
Chi Đạo đột nhiên bật khóc thật lớn.
Lần hoan ái mạnh bạo đến sởn tóc gáy này đã để lại trong lòng cô một bóng ma. Bụng dưới bỏng cháy, một khắc đó cô thật sự cảm thấy bản thân đã chết.
Minh Bạch ngừng lại.
Dục vọng biến thái không ngừng sai khiến anh mạnh hơn, tàn nhẫn hơn, phải làm Chi Đạo rơi lệ, nhưng đến khí thật sự nhìn thấy cô khóc lóc, Minh Bạch lại nghĩ có phải mình đã quá đáng quá hay không? Lúc này anh mới tính ngộ, Chi Đạo vốn là cô gái nhát gan, chắc chắn là nhưng hành động tàn nhẫn và ngữ khí lạnh như băng vừa rồi của anh đã dọa cô sợ chết khiếp rồi. Trái tim đang điên cuồng trong lửa hận thù đột nhiên mềm nhũn, đau lòng đến rối tinh rối mù. Minh Bạch xấu hổ, hối hận gãi gãi đầu, ôn nhu vuốt ve, dịu dàng hôn dọc theo sống lưng Chi Đạo. Vừa mắng chính mình có phải bị mất trí rồi không? Hay đầu óc bị nước vào?
Sao lại nói năng hung ác với cô như vậy? Cô muốn chạy trốn thì bắt về là được rồi, bắt về rồi nói chuyện hẳn hoi với cô không tốt sao? Chi Đạo nói không thích anh cũng không phải mới ngày một ngày hai, vì sao lần này anh lại để cơn giận kiểm soát lý trí, nói mấy lời khủng bố như vậy làm gì, còn đe dọa cô nữa! Nhỡ may Chi Đạo thật sự bị dọa sợ, không để ý đến anh nữa thì làm sao bây giờ?
Minh Bạch vội rút, lau nước mắt cho cô, dùng gương mặt xinh đẹp để bày ra biểu cảm đáng thương, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn cô.
Giọng điệu ngữ khí mềm mại đến tận tim: “Chị ơi, em rất xin lỗi.”
Minh Bạch nắm lấy cổ tay Chi Đạo, hung hăng cho bản thân một cái tát. Khuôn mặt tuấn tú tức khác đỏ hồng.
Anh dùng tư thái lấy lòng, liếm đầu ngón tay cô: “Em xin lỗi, là do ngữ khí vừa rồi của em không tốt.”
“Chị đừng nóng giận. Những lời nói trước đó chỉ là nói bừa thôi, em chỉ định dọa chị chút thôi, không có ý khác.” Anh hôn lên gương mặt đẫm nước mắt của cô: “Đừng khóc…”
“Đều do em sai. Chị cứ tùy tiện véo em, mắng em, đánh em. Em tuyệt đối sẽ không đánh trả, mặc cho chị hả giận.”
Rồi lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng hòng đả động cô: “Được không?”
Thứ không bố nhất không phải những lời nói đe dọa kia, mà là chấp niệm không thể lý giải của anh.
Chi Đạo rũ mắt, cánh môi run rẩy, hất tay anh ra: “Anh quá khủng bố.”
Minh Bạch ngây người nửa giây, máu trong thân thể dường như bị đảo ngược ngay tại giờ phút đó. Cơ thể căng cứng, đôi tay giấu sau người.
Lông mi rũ xuống, sự dịu dàng hối hận lúc trước đã biến mất, thay vào đó là nỗi u buồn đột ngột xuất hiện.
“Vậy thì thế nào?”
Anh cười tự giễu, nhìn bản thân trong gương. Trên gương mặt tuấn tú vẫn còn nguyên dấu vết của năm ngón tay.
Thiếu niên cố chấp ôm lấy gương mặt Chi Đạo, mặc kệ sợ hãi và lùi bước trong mắt cô, ánh mắt anh dịu dàng, dần dần tiến tới, như tơ tằm trói chặt con mồi.
“Không khủng bố, em có thể ở lại sao?”

Bình luận

Để lại bình luận