Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mộc Trạch Tê nghe mà lông tơ dựng đứng lên, không khỏi nhớ tới Lâm Thi Vũ bị bắt cóc, đối phương muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết.
Cô thật sự bội phục tâm trí cứng cỏi của Lâm Thi Vũ, không hề lùi bước, không hề thỏa hiệp. Tuổi còn nhỏ mà đã biết sử dụng các nguồn lực có được lợi ích chung để giết nhà họ Lâm ra một con đường máu.
Mộc Trạch Tê lén nhìn Nghiêm Kỷ, nghiêm túc tự hỏi, mình có thể có mưu trí như vậy không? Dưới sự bao bọc của Nghiêm Kỷ giết ra một đường như vậy?
.
Buổi tối, vốn Mộc Trạch Tê muốn về nhà, nhưng Nghiêm Kỷ chơi xấu, lại mang cô về biệt thự.
Lại là căn phòng đầy gương, trong gương phản chiếu cơ thể hai người giao triền.
Mộc Trạch Tê nhíu chặt lông mày xinh đẹp, không dám nhìn hình ảnh dâm đãng trong gương, chỉ cắn sợi tóc vùi đầu vào trong chăn rên rỉ, eo nhỏ bị người đàn ông giữ chặt, chịu đựng từng lực đẩy kinh khủng đâm vào sâu bên trong.
Trên người Mộc Trạch Tê đều là mồ hôi, ngưng tụ trên cơ thể ửng hồng, giọng cô vừa mềm vừa khàn: “Nghiêm, Nghiêm Kỷ! Dừng lại được không!”
Cô cầu xin Nghiêm Kỷ, nhưng giọng lại vừa đáng thương vừa kích thích khơi dậy bản tính cầm thú của Nghiêm Kỷ càng lớn hơn.
Anh đã trải qua thời khắc cuối cùng, dục vọng muốn bắn tinh mạnh mẽ, đâm vào sâu hơn. Vừa cắm, môi mỏng vừa dọc theo sống lưng trắng của Mộc Trạch Tê hôn cắn gáy mẫn cảm của cô, giống như mãnh thú đói khát bóp cổ họng con mồi, đâm côn thịt vào chỗ sâu nhất.
Mỗi lần anh tiến vào đều hùng hổ đâm vào trong tử cung, muốn bắn đến chỗ sâu nhất.
Cô nức nở, nắm lấy mép giường, nhân lúc Nghiêm Kỷ muốn bắn cô bỏ chạy: “Không! Không, đừng bắn vào bên trong! Đừng bắn vào bên trong!”
Bây giờ Mộc Trạch Tê đang trong thời kỳ rụng trứng nguy hiểm, Nghiêm Kỷ lại không muốn đeo bao cao su.
Nghiêm Kỷ đã lên dây sắp bắn, sao có thể để cô dễ dàng chạy thoát, mạnh mẽ giữ cô lại. Hai người vẫn đang nối với nhau, anh lật cô lại, chính diện hung ác đâm vào bên trong cô, thân hình cao lớn hoàn toàn áp chế Mộc Trạch Tê, mười ngón tay đan vào nhau.
Hôn Mộc Trạch Tê đang la hét, không để ý cô giãy dụa hung hăng bắn vào sâu trong tử cung của cô. Nghiêm Kỷ vừa bắn vừa hôn Mộc Trạch Đi, muốn cô hoàn toàn nhận lấy.
Nghiêm Kỷ nhạy cảm nhận được tâm trí của Mộc Trạch Tê không ổn định, cô muốn chạy, khi Mộc Trạch Tê không muốn ở lại bên cạnh mình, lý trí và đầu óc của Nghiêm Kỷ lập tức bay đi, anh vô ý thức muốn dùng đứa con để buộc chặt Mộc Trạch Tê.
Anh hưởng thụ niềm vui khi làm tình với Mộc Trạch Tê, nhưng anh cũng biết, Mộc Trạch Tê không dễ dàng mang thai, cho nên càng khẩn trương hơn.
Nghiêm Kỷ còn rất trẻ, có thể sẽ bốc đồng, nhưng anh đã hoàn toàn chuẩn bị tốt để không bao giờ rời xa Mộc Trạch Tê

Thời gian trôi qua, chớp mắt học kỳ đầu tiên của lớp 12 cũng sắp trôi qua.
Không lâu sau, Mộc Trạch Tê nhận được tin La Nam Nam ra nước ngoài chữa trị từ Trần Triết. Hai người cũng không có thời gian dài để nói chuyện, nhưng thỉnh thoảng lại tôi một câu cậu một câu mà nói chuyện.
Nhưng đủ để trở thành một người bạn tri kỷ.
Mộc Trạch Tê cố ý đi thăm La Nam Nam, xem như là một lời tạm biệt.
Nghiêm Kỷ luôn dính lấy Mộc Trạch Tê không buông, đương nhiên cũng đi theo, nhưng lúc nói chuyện Mộc Trạch Tê mềm giọng từ chối không cho anh vào.
La Nam Nam ở ngoài cửa ngoan ngoãn đợi Nghiêm Kỷ, đột nhiên cười: “Mộc Trạch Tê, tôi có thể nói là cậu đã nhặt được một kho báu lớn không ? Mặc dù nó rất nặng nề, nhưng nó lại có giá trị.”
Mộc Trạch Tê sửng sốt, ý thức được người cô ấy nói là ai, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khổ sở: “Chính xác thì rất nặng. Anh ấy… Không phải dễ dàng để phù hợp. Đôi khi anh ấy đủ thông minh để làm tôi sợ rằng tôi có thể không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tay của anh ấy.”

Bình luận

Để lại bình luận