Chương 153

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 153

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hắn thô bạo cởi sạch y phục trên người, sau đó banh hai chân Đoan Tĩnh ra, hung hăng đẩy hạ thể, mạnh mẽ thao vào.
“A…” đường đi khô khốc, Đoan Tĩnh không hề chuẩn bị trước đã bị mạnh mẽ thao vào, đau đến mức sắc mặt nàng trắng bệch, rên rỉ thành tiếng.
Dường như Hoàng đế cố ý tra tấn nàng, hắn không quan tâm cảm nhận của nàng mà chỉ biết cắm thẳng, thô bạo thao vào, không hề an ủi.
Hoa huyệt vốn đã chật hẹp của Đoan Tĩnh bị căng nứt ra, nàng đau đến rên lên thành tiếng, “Đau… ưm, nhẹ một chút, nhẹ một chút!”
Bên ngoài hành trướng, Tứ a ca quỳ rạp dưới đất, “Hoàng, Hoàng A Mã… Tam tỷ tỷ vô tội, mong ngài đừng giận chó đánh mèo…”
“A..” Tiếng rên rỉ của Đoan Tĩnh mơ hồ truyền đến, Tứ a ca quỳ gối bên ngoài hành trướng nghe vô cùng rõ ràng.
Lương Cửu Công vội vàng phái thân vệ bao vây hành trướng, gấp gáp đến mức dậm chân.
Cả người Hoàng đế nồng nặc mùi rượu, hắn thô bạo kéo hai chân Đoan Tĩnh thành một đường thẳng, hung hăng tiến vào rồi lại rút ra.
Miệng hung tợn cắn đầu vú Đoan Tĩnh, khiến chúng chồng chất vết thương.
Ngoại trừ lần cường bạo Đoan Tĩnh trước linh cửu Đồng Giai Hoàng hậu, hắn chưa từng mất khống chế thế này.
Trong mắt hắn ẩn chứa vô vàn gió lốc, hoàn toàn phát tiết lên người Đoan Tĩnh.
Tứ a ca ngoài cửa còn đang đau khổ cầu xin, “Hoàng A Mã, Tam tỷ tỷ vô tội, Hoàng A Mã, ngài bình tĩnh một chút!”
Hoàng đế bóp chặt eo Đoan Tĩnh, mạnh mẽ đưa đẩy hạ thân.
Đoan Tĩnh cắn môi cố nén tiếng rên rỉ, Tiểu Tứ còn ở ngoài, nàng không thể để hắn nghe thấy được.
Hoàng đế thấy nàng không hé răng thì cười mỉa mai, tay liên tục kích thích những điểm mẫn cảm trên thân thể nàng, nhiều lần đâm lút cán, mạnh mẽ thao hoa tâm, Đoan Tĩnh đau đến run lẩy bẩy.
Hai tay bị bó chặt bên nhau, không thể giãy giụa, chỉ có thể vô lực cắn môi, cơ thể run rẩy.
Hoàng đế nở nụ cười rét lạnh, ngay sau đó rút phân thân của mình ra, mạnh mẽ xoay người Đoan Tĩnh lại, đỡ lấy eo nàng, hung hăng cắm vào từ phía sau.
Tư thế thao từ phía sau khiến dương vật thao càng sâu hơn, Đoan Tĩnh nhịn không được rên khẽ, “Ha…”
“Tam tỷ tỷ? Tam tỷ tỷ! Tỷ có ổn không?” Tứ a ca nghe thấy nàng thét chói tai thì càng sốt ruột hơn.
Đoan Tĩnh thật sự nhẫn nhịn rất khó khăn, nàng cố gắng đè xúc động muốn rên xuống, cắn răng gian nan trấn an Tứ a ca, “Tiểu, Tiểu Tứ… đệ, đệ cứ về trước đi… Tỷ, không sao cả… a…. Về đi! Mau về đi! Ưm…”
Hoàng đế điên cuồng không ngừng đánh lên mông Đoan Tĩnh, vừa đánh vừa thao, Đoan Tĩnh đau đến cơ bắp co rút, tiểu huyệt mút chặt, khiến Hoàng đế càng hung mãnh hơn.
“Thao chết nàng! Hôm nay ta không thao chết nàng trên giường thì ta không mang họ Ái Tân Giác La!” Hoàng đế đỏ mắt cắn răng nói.
“Bốp!” Tiếng đánh thanh thúy dừng trên mông Đoan Tĩnh, bờ mông trắng nõn giờ sưng đỏ, cánh mông run rẩy, đột nhiên huyệt khẩu xoắn chặt côn thịt trong cơ thể.
Huyệt khẩu bị thao thành màu đỏ tươi, một tia máu hòa trộn với hoa dịch không ngừng trào ra.
Thân thể Đoan Tĩnh dần dần thích ứng với kiểu làm tình thô bạo này, cơn cực khoái hòa lẫn với cảm giác đau đớn không ngừng xâm lấn toàn bộ tâm trí nàng, tiểu huyệt bắt đầu chảy nước.
Tứ a ca cố chấp quỳ gối bên ngoài không muốn rời đi, hắn vô lực cúi đầu nghe những tiếng động không ngừng truyền từ bên trong hành trướng ra.
Hắn không phải hài tử chưa trải sự đời, năm nay Hoàng đế đã chọn thê tử Ô Lạp Na Lạp thị cho hắn, hắn cũng có mấy nữ nhân thông phòng, mặc dù tuổi còn nhỏ, không nặng dục, nhưng cái nên hiểu hắn cũng hiểu hết.
Nhưng chẳng hiểu sao, nghe tiếng rên rỉ của Tam tỷ tỷ trong hành trướng, hắn khó chịu như trái tim bị khoét một lỗ.
Hắn cũng không biết bản thân bị sao, nhưng hắn biết hắn không muốn Tam tỷ tỷ bị thương.
Trong hành trướng, Hoàng đế không thèm quan tâm suy nghĩ của Tứ a ca, hắn điên cuồng thao vào rồi lại rút ra, long sàng bên dưới lẳng lặng cũng kẽo kẹt rung lên.
Đoan Tĩnh bị cưỡng ép đưa lên cao trào trong sự đan xen giữa đau đớn và sung sướng.
“Ách a…” Nàng vô lực cứng còng cơ thể, rên rỉ thành tiếng.
“Tam tỷ tỷ!” Tứ a ca luống cuống gọi.
“Cút!” Hoàng đế thuận tay ném một thanh ngọc như ý bên mép giường ra ngoài quát, “Nếu còn muốn nghe trẫm thao Tam tỷ tỷ của con thì cứ tiếp tục quỳ đi!”
Hoàng đế không hề che giấu cơn thịnh nộ của mình.
“Choang!” Ngọc như ý vỡ vụn trước cửa hành trướng.
Tứ a ca quỳ dưới đất hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, một lát sau, hắn buồn bã đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo rời đi.
Bên trong hành trướng, cuộc tra tấn của Đoan Tĩnh còn lâu mới kết thúc.
Nàng không từ chối Hoàng đế, hoàn toàn thả lỏng bản thân, để mặc hắn tùy ý lăn lộn, trên cơ thể trải đầy dấu vết xanh tím, tiểu huyệt nóng rát đau đớn, nhưng Đoan Tĩnh hoàn toàn tiếp thu những gì hắn cho.
Hoàng đế dùng tất cả sức lực thao Đoan Tĩnh, dường như hắn muốn khảm thân thể của mình vào trong thân thể của Đoan Tĩnh, tinh hoàn đập không ngừng vào cánh hoa Đoan Tĩnh vang lên tiếng “bạch bạch bạch”, côn thịt hung hăng cọ xát với huyệt thịt ướt mềm, lúc rút ra còn kéo theo mị thịt đỏ tươi.
Lòng bàn tay Hoàng đế bị mảnh sứ rượu cắt ngang còn đang chảy máu, cùng với động tác kịch liệt của Hoàng đế, máu nhỏ giọt lên người Đoan Tĩnh, từng đóa hoa máu đỏ tươi nở rộ.
Cả người Đoan Tĩnh tràn ngập dấu xanh tím, nàng vô lực nằm bò dưới giường, mặc hắn đùa nghịch, từ xa nhìn lại, rất giống hiện trường một vụ giết người.
Trong sự quỷ dị lộ ra vẻ đẹp bi thương, sự suy đồi bên trong vẻ đẹp lộng lẫy.
Hoàng đế không ngừng đẩy nhanh tốc độ, chẳng mấy chốc sau, hắn liều chết lao về phía trước, điên cuồng đâm vào hoa huyệt Đoan Tĩnh, sau đó cả người đổ rạp xuống người nàng.
Tinh dịch đặc sệt chảy dọc theo côn thịt của hắn, chậm rãi chảy ra khỏi hoa huyệt của Đoan Tĩnh.
Hoàng đế nằm lên lưng Đoan Tĩnh, thở hồng hộc.
Đoan Tĩnh gian nan cởi bỏ đai lưng trói buộc hai tay ra, nàng chậm chạp hoạt động cơ thể, tiểu huyệt phun long căn của Hoàng đế ra, ngay sau đó xoay người dựa sát vào ngực Hoàng đế.
“Đừng tức giận, được không?” Đoan Tĩnh khàn giọng nhẹ nhàng nói.
“Thật xin lỗi, con đã không chọn ngài, nhưng… Đại Thanh quan trọng hơn con nhiều.”
“Dù sao, chúng ta cũng không thể đi đến cuối đường, không bằng thuận theo ý trời, sớm kết thúc…” Đoan Tĩnh hiểu sao hắn buồn bực, nhưng nàng có suy nghĩ của bản thân, nàng không thể làm tội nhân Đại Thanh được.
Hai mắt Hoàng đế đỏ bừng nhìn nàng, “Kết thúc? Được, chúng ta kết thúc kể từ ngày mai.”
Cho dù hai người dán vào nhau, nhưng trái tim Đoan Tĩnh vẫn cảm thấy giá lạnh.
Có được đáp án như mong chờ lại không khiến nàng cảm thấy nhẹ nhàng.
Nhưng nàng vẫn gật đầu, “Vâng.”
Hoàng đế nhìn nàng chằm chằm, cắn răng tàn nhẫn nói, “Nếu ngày mai kết thúc, nàng làm trái với hẹn ước, trẫm cũng không cần nàng bồi thường gì, đêm nay coi như bồi thường hết lại! Hầu hạ trẫm cho thoải mái, trẫm cho nàng nhiều của hồi môn một chút, để nàng vẻ vang gả đi, cũng coi như trả công nàng đã ngủ với trẫm nhiều ngày như vậy, chia tay trong vui vẻ!”
Từng câu từng chữ của Hoàng đế như chọc vào tim gan.
“… Được.” Đoan Tĩnh rũ mắt bình tĩnh đồng ý tất cả yêu cầu của Hoàng đế.
Ngay sau đó nàng gian nan đứng dậy, bò đến bên hông Hoàng đế, nắm lấy long căn mềm mụp của hắn, sóc nhẹ trong lòng bàn tay.
Côn thịt thô to, cho dù trong trạng thái không cương cũng rất dài.
Chính thứ yêu nghiệt này, mỗi lần lăn lộn đều khiến nàng dục tiên dục tử.
Đoan Tĩnh dịu dàng an ủi long căn của Hoàng đế, muốn nó cương lên.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ do hôm nay uống quá nhiều rượu, thứ đồ bình thường cứng nhanh đến mức khiến Đoan Tĩnh líu lưỡi, giờ sống chết không chịu đứng thẳng.
Đoan Tĩnh kinh ngạc liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái, lại thấy Hoàng đế xấu hổ buồn bực, trực tiếp đẩy tay Đoan Tĩnh ra nói, “Trẫm tự làm!”
Đoan Tĩnh vô tội tránh sang một bên, nhìn hắn thô lỗ sóc phân thân mình, không biết phải làm sao mới phải. Hoàng đế cáu giận tự an ủi, nhưng dưới tác dụng của cồn, thứ đồ kia chậm chạp không chịu đứng dậy.
Hoàng đế trừng mắt nhìn tiểu huynh đệ không biết cố gắng của mình, ngay sau đó ấn Đoan Tĩnh ngã xuống giường, nhét long căn sóc hồi lâu cũng không chịu cương vào thân thể Đoan Tĩnh.
Dù tinh thần đã không còn kiên nhẫn nữa, nhưng thân thể lại không nghe lời.
Quy đầu mềm mụp không chịu đi vào, tầng tầng lớp lớp mị thịt bên trong tiểu huyệt Đoan Tĩnh ngăn cản, khiến cho thân gậy nửa cứng nửa mềm của hắn khó đẩy vào.
“Hay là… thôi bỏ đi?” Đoan Tĩnh dò hỏi, nhưng lại nhận được cái nhìn căm tức.
Đoan Tĩnh lập tức không dám lên tiếng nữa, nàng lẳng lặng để mặc Hoàng đế tùy ý lăn lộn.

Bình luận

Để lại bình luận