Chương 154

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 154

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ngày mùa hè, người dân Xuân Thành chào đón những cơn mưa rào liên miên.
Chi Đạo không biết nên nói như thế nào về những ngày này, giống như đang nằm mơ, mơ thấy bản thân trốn ra khỏi giấc mộng vừa chân thực vừa vớ vẩn này.
Trong mật thất chỉ rộng tám mét vuông, chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng. Minh Bạch đã thu dọn sắp xếp cho nơi này thật xinh đẹp: Hoa tươi được thay mới mỗi ngày, sàn nhà sạch sẽ không một vết bẩn và còn có cả tinh dầu xông phòng. Chi Đạo bị khóa trên giường, bị nhốt tại nơi này, không có không khí tươi mới, cũng chẳng có ánh sáng mặt trời.
Bình thường Minh Bạch sẽ không để cô ra khỏi mật thất, cơm sẽ được anh đút cho tận miệng, mót tiểu thì sẽ được anh ôm đi. Ngẫu nhiên hai người trần truồng giao hoan một hồi trên ghế sô pha. Tay thiếu niên ấn lên lưng ghế sô pha, Chi Đạo nhắm hai mắt rên rỉ, làm tình trên sô pha cũng có ý vị riêng. Đêm khuya trăng thanh gió mát, một khi hứng thú tới, Chi Đạo sẽ bị Minh Bạch ấn lên bên cửa sổ pha lê, vừa làm tình vừa nhìn đám người tản bộ trong tiểu khu. Mọi âm thanh cô phát ra đều bị ngón tay thiếu niên đang quấy đảo trong miệng ngăn chặn. Gương mặt hơi nghiêng, ở một góc cách đó không xa, chỉ rẽ qua một con ngõ nhỏ, chính là nhà của cô.
Thiếu niên sau lưng tận tình bắn hết tinh hoa của anh vào trong âm đạo của cô.
Minh Bạch vẫn đến tiệm trà sữa làm thêm mỗi ngày, giữa trưa được nghỉ ngơi thì vội vàng về nhà nấu cơm cho Chi Đạo. Cam Noãn vẫn chưa từ bỏ ý định với Minh Bạch, thậm chí vì khí chất sạch sẽ xa cách trên người thiếu niên mà càng mong muốn có được anh hơn. Cô ta thử hỏi Minh Bạch: “Anh thích dạng con gái như thế nào?”
Minh Bạch nói:
“Tôi thích người không thích tôi.”
“…”
Thật biết cách từ chối người khác, Cam Noãn chẳng còn lời nào để nói.
Quan sát một thời gian, Cam Noãn cảm thấy Minh Bạch không hổ là học sinh có thành tích tốt nhất, thanh tâm quả dục, là đóa hoa trên núi cao. Mỗi khi đối diện với các khách hàng nữ, anh đều trưng ra vẻ mặt hờ hững, kể cả khi đối diện với nữ sinh xinh đẹp cũng vẫn là vẻ mặt lạnh như băng. Cam Noãn nghĩ thầm, có lẽ người này chỉ yêu học tập, không quan tâm đến chuyện yêu đương, thảo nào thành tích lại tốt như vậy. Càng nghĩ càng buồn bực.
Vậy cô ta phải làm cách nào mới phá tan được tảng băng này đây? Chẳng lẽ phải biến thành học bá thanh tâm quả dục mới có chung đề tài để nói chuyện với anh sao?
Không đúng.
Nếu cô ta đã nghiêm túc học tập còn thích nam sinh làm cái gì?

Sau khi kì thi lớn học kết thúc, học sinh trong lớp như chim sổ lồng, thi nhau lên phố tìm chỗ vui chơi, dạo từ phía Bắc đến phía Nam. Lý Anh vẫn đang bận rộn chăm sóc Chi Thịnh Quốc, bà còn cho rằng Chi Đạo đã cầm chìa khóa về nhà rồi nên cũng không hỏi đến nữa, chỉ chuyên tâm ở bệnh viện chăm sóc cho chồng, mong ông sớm khỏi bệnh. Lư Tử Lượng gửi cho Chi Đạo rất nhiều lời mời chơi game, toàn bộ tin nhắn vẫn chưa được đọc, cậu ấy cho rằng Chi Đạo phản cảm với tình ý của mình, cuối cùng cũng bỏ cuộc, mất mát nhắn lại một câu:
Được rồi, về sau không quấy rầy cậu nữa.
Minh Bạch từ chối lời mời họp lớp sau khi thi lớn học xong, lại nghe lớp trưởng than phiền một câu: “Tớ không liên hệ được với Chi Đạo, không phải bình thường cậu ấy rất năng nổ trong mấy vụ tiệc tùng này sao?”
Minh Bạch: “Tớ cũng không rõ lắm.”
Lớp trưởng lại khen anh: “Lần thi này thành tích của cậu chắc chắn vẫn là hạng nhất, chúc mừng nhé.”
Minh Bạch lễ phép nói cảm ơn.
Hôm họp lớp, mọi người uống rượu nói chuyện ồn ào, có ai đó vô tình nói: Chỉ có mỗi Minh Bạch và Chi Đạo không tới, nhưng cũng chẳng có một ai nghĩ nhiều. Dù sao thì hai người bọn họ, một người bình thường quái gở không thích nói chuyện, cũng không hòa đồng với mọi người, một người có lẽ do ngẫu nhiên có việc nên không tới được. Đó đều là điều đương nhiên. Bọn họ bắt đầu thảo luận về nhan sắc của Minh Bạch, lại bát quái tò mò không biết chuyện giữa Chi Đạo với anh là thật hay giả. Kết quả thảo luận cuối cùng là bọn họ đều không tin hai người Chi Đạo và Minh Bạch đang yêu nhau, chủ yếu là bọn họ không tin Minh Bạch sẽ yêu một người. Học chung với nhau ba năm, thái độ lạnh lùng người sống chớ gần của anh vẫn còn mới nguyên trong kí ức của mỗi người bọn họ.
“Đúng vậy, tớ còn không dám mượn bút của cậu ấy.” Một nam sinh từng là bạn cùng bàn của Minh Bạch phát biểu.
“Thành tích của cậu ấy tốt như thế, lớn lên lại đẹp trai, chỉ tiếc không hòa đồng cho lắm, loại người này vừa nhìn đã biết là mắt cao hơn đầu. Nữ sinh mà Minh Bạch coi trọng, tớ cảm thấy sẽ không phải kiểu giống như Chi Đạo. Ý tớ không phải nói Chi Đạo không tốt, chỉ là… Mỗi khi Minh Bạch đứng cùng Chi Đạo, luôn cảm thấy vẻ ngoài và thành tích của Chi Đạo không xứng lắm, vẫn còn kém một chút.” Những người ngoài cuộc thường rất hay để ý chuyện xứng hay không xứng đôi.
Một nam sinh đưa ra phỏng đoán đáng khinh: “Tớ cảm thấy Minh Bạch chỉ một lòng nghĩ đến chuyện học tập, nào có thời gian yêu đương, nhất định là cậu ấy vẫn còn nụ hôn đầu tiên.”
“Ha ha ha, chẳng lẽ Minh Bạch lại là cậu bé ngây thơ? Nói không chừng lại đúng như vậy thật, có lần tớ thấy lỗ tai cậu ấy đỏ lên, dọa tớ sợ đến suýt nhảy dựng.”
“Không phải học bá đều như thế sao? Đơn thuần thật sự!”
“Ha ha ha.”
Sau đó, các bạn học đều chuyển chủ đề, mỗi người đều nói về ngôi trường lớn học mơ ước và tương lai tươi sáng.
Không ai tin tưởng Chi Đạo sẽ bị Minh Bạch người mà bọn họ gắn mác là học bá ngây thơ cầm tù trong mật thất, mỗi ngày đều phóng túng trong tình dục.
Không ai tin tưởng giờ phút này Chi Đạo đang nức nở dưới thân anh.
Không có ai biết:
Ban ngày thiếu niên vẫn sinh hoạt như bình thường, đi mua thức ăn, mua đồ ăn vặt, mua quần lót, vẻ mặt tự nhiên bình thản, thậm chí còn bình tĩnh đi làm thêm kiếm tiền, ở trước mặt cô thì ngụy trang thành người đứa trẻ vô hại, dịu dàng tình cảm. Chi Đạo biến thành con gái của anh, được anh nhọc lòng quan tâm, cẩn thận đút cho ăn.
Buổi tối chính là cơn ác mộng triền miên của Chi Đạo. Lúc này vai trò của hai người đổi ngược, Minh Bạch biến thành em trai của cô, mở miệng ngậm miệng đều là chị dài chị ngắn. Hạ giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ, hoàn toàn trái ngược với động tác thô lỗ tàn nhẫn. Mỗi lần anh đâm vào đều dùng lực như một đứa trẻ muốn bò lại về tử cung người mẹ.
Chi Đạo nhớ rõ, cô nằm rạp trên sàn nhà, không thể chịu nổi sự tàn bạo của anh nữa, khó khăn ra sức chạy trốn, chật vật bò đến nơi có ánh sáng. Minh Bạch ở phía sau nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô về, đè dưới thân. Dương vật cọ xát lên cái mông của cô, từng bước từng bước nhét vào hang động. Sau khi nhét vào, anh vòng tay xuống dưới nách cô, ấn vai cô xuống, nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất mà đâm mạnh vào.
Giọng nói còn yếu ớt nũng nịu hơn cả cô: “Chị ơi, em vẫn còn cứng.”
Động tác lại thô lỗ hơn bất kỳ ai.
Eo của nam sinh cũng mềm, làn da thiếu niên ngọt lành mát lạnh, tiếng thở dốc sắc tình thời thời khắc khắc vang bên tai cô. Kết hợp với tiếng rên rỉ trầm thấp, mùi hương thơm mát và hoocmon nam tính câu dẫn Chi Đạo, khiến cô trầm luân trong biển dục vô tận.
Đây là địa ngục thẹn thùng, cũng là thiên đường tình dục.
Chi Đạo luôn mồm nói không cần.
Minh Bạch liên tục đâm vào, eo mông căng chặt, mạnh mẽ đánh chiếm vùng đất của cô.

Bình luận

Để lại bình luận