Chương 154

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 154

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô mở miệng cắn xuống, từ từ nhai.

“Ngon không?”

Vân Tô Tô nheo mắt cười: “Ngon quá.”

Quý Đỗ liếm răng nanh bén nhọn nở nụ cười, nhưng càng không biết, cô đã sớm ở trong lòng mắng hắn một tiếng.

“Chủ nhân, tôi muốn ngủ một mình.”

Bọn họ đồng ý ngay, thay vì ngủ với người khác, không bằng để cho cô ngủ một mình, đỡ phải ghen tuông.

Trịnh Nghị một mình đập tường trong phòng, đập hỏng chiếc đệm, xé rách chăn gối ném xuống đất, lông vũ bên trong gối bị xé rách bay trên không trung rồi từ từ rơi xuống.

Nặng nề ngồi trên nền đất, tự mình ôm đầu trầm tư thật lâu, nhưng thế nào cũng không nhịn được áp lực cùng khổ sở trong lòng, trái tim sụp đổ đều đau đến hít thở không thông.

Còn phải làm như thế nào, rốt cuộc còn có thể làm như thế nào a!

Hắn suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy thật đau khổ, thậm chí cảm thấy thà rời đi còn hơn là không nhận được sự tha thứ của cô.

Nhưng hắn không hào phóng được như thế nhường cô cho bốn người kia, cho dù bây giờ cũng là như vậy, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nằm trong lòng người khác.

Trịnh Nghị hạ quyết tâm, đi vệ sinh rửa mặt, mặc quần áo, thu dọn điện thoại di động và chìa khóa xe, chuẩn bị rời đi.

Khi hắn mở cửa phòng ngủ, lại nhìn thấy Vân Tô Tô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.

Bây giờ đã là 12 giờ đêm, cảm giác ủy khuất và vô lực đột nhiên dâng lên, nhìn thấy cô hắn liền muốn khóc.

Trịnh Nghị nhắm hai mắt chua xót lại, nhưng còn chưa đợi hắn nói chuyện.

“Tôi tha thứ cho anh.”

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, Vân Tô Tô ôm hai chân, đặt cằm lên đầu gối, nghiêng đầu cười với hắn: “Tôi nói tôi tha thứ cho anh.”

“Em không lừa tôi chứ?”

“Không lừa anh.”

“Thật sự không có?” Thanh âm hắn kích động sắp khóc, nhanh chóng chạy về phía cô: “Em thật sự tha thứ cho tôi sao?”

Nhìn vào đôi mắt đào hoa đỏ thâm tình, Vân Tô Tô cười rộ lên, lúm đồng tiền lộ ra: “Tha thứ cho anh. ”

Cô ấy không giả ngu nữa: “Dù sao anh cũng phải đi rồi, không tha thứ cho anh thì làm cái gì?”

Trịnh Nghị sắc mặt cứng ngắc, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất: “Em nói cái gì? ”

“Còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?”

“Vân Tô Tô…” Trong ánh mắt Trịnh Nghị khó có thể tin, tiến lên nắm lấy cánh tay cô: “Em không thể như vậy, làm như thế nào mới có thể tha thứ cho tôi, em nói đi!”

Cô rút tay ra, tránh né sự đụng chạm của hắn, mặt không chút thay đổi nhìn hắn: “Muốn được tôi tha thứ sao?”

“Em nói đi, chỉ cần là tôi có thể làm được, không, nhất định sẽ làm được! Làm thế nào em mới có thể tha thứ cho tôi.”

Vân Tô Tô nhếch khóe miệng, ý cười nhợt nhạt, chớp chớp đôi mắt tròn linh động.

“Vậy anh giúp tôi trả thù bọn họ, tôi sẽ tha thứ cho anh.”

Trịnh Nghị không chút do dự đáp ứng, “Thật sự có thể tha thứ cho tôi? Em muốn tôi trả thù bọn họ như thế nào?”

Vân Tô Tô chỉ vào cửa phòng ngủ của mình: “Đục một cái lỗ nhỏ trên cửa đi.”

Vẻ mặt hắn lộ rõ sự nghi ngờ về yêu cầu kỳ lạ này.

~~~~~~~~~~ta là dải phân cách~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hứa Tân đánh thức người còn đang ngủ nướng, khẽ nhéo nhéo mặt cô: “Đến giờ ăn cơm rồi.”

Vân Tô Tô từ buồn ngủ mơ màng dần dần trở nên thanh tỉnh, nhẹ giọng kêu một tiếng, “Chủ nhân.”

“Gọi tên tôi, có biết tôi tên gì không?”

“A, Hứa Tân.”

“Ngoan.”

Hắn ôm cô vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra, trên bàn ăn vẫn thiếu một mình Trịnh Nghị, bọn họ cũng hoàn toàn không coi là chuyện to tát gì.

Ăn cơm được một nửa, Vân Tô Tô bỏ đũa xuống nói no rồi, cô vươn tay sờ lên hông Hứa Tân, dương vật thô cứng khó mà cầm được trong bàn tay nhỏ bé, cô cảm nhận được thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.

“Hứa Tân chủ nhân, cưỡng hiếp em đi được không.”

Trên bàn ăn tất cả mọi người nhìn về phía cô, Quý Đỗ ngồi đối diện trầm mặt: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”

“Em muốn các chủ nhân cưỡng hiếp em, cầu xin các chủ nhân làm tình với em.”

Cô không mặc quần áo, đùi đã tách ra, giữ chặt tay Hứa Tân đặt ở chỗ mật huyệt của mình, không chịu được kẹp chặt bàn tay to của hắn, đáng thương cùng bất mãn ma sát hai chân.

“Các chủ nhân làm em thế nào cũng được, chủ nhân cưỡng hiếp em đi, cùng em làm tình, cầu xin anh, nhanh một chút, dưới thân thật ngứa muốn bị thao.”

Hắn là đàn ông, làm sao có thể không kìm lòng được, làm sao có thể chịu được sự cám dỗ này!

“Em nghiêm túc chứ? Đừng nói là em chưa bao giờ cho tôi cơ hội, bây giờ lại muốn chúng tôi thao em? ”

Cô không ngừng gật đầu, sốt ruột ủy khuất: “Chủ nhân nhanh một chút, thao em đi, thao em!”

Hứa Tân nghiêm túc nhíu mày, u quang lóe ra trong con ngươi đen nhánh, đột nhiên hắn nhấc cánh tay cô lên, trực tiếp ấn cô lên bàn ăn rộng rãi, đá văng ghế ra phát ra tiếng ma sát chói tai trên nền đá cẩm thạch.

“A thao em, thao em đi chủ nhân, nhanh lên, tiểu bức rất ngứa.” Cô tách đùi ra quyến rũ bọn họ, nhìn thấy Hứa Tân rút thắt lưng ném trên mặt đất, cởi quần ra cầm cây dương vật nóng rực, đâm vào miệng huyệt của cô, cười lạnh hừ với cô một tiếng.

“Đừng nói là tôi không cho em cơ hội a, muốn bị thao đúng không?”

Thần sắc cô mê loạn gật đầu: “Cưỡng hiếp em, cưỡng hiếp em đi, ừm, nhanh một chút… Ôi, ôi!”

Quy đầu khổng lồ trực tiếp đâm vào, miệng huyệt bị xé rách, tiếng thét chói tai kêu rách cổ họng, bụng trương lên rất lớn, âm đạo bị nhét đầy.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy tình dục của bọn họ, còn đang nắm lấy vú kích thích cô.

“Các chủ nhân ơi, thao em đi. Chó cái muốn, cầu xin anh, cưỡng hiếp em đi!”

Quý Đỗ đẩy ghế ra đứng lên, khom lưng bóp mặt cô, ngũ quan bị bóp chặt biến dạng.

“Vân Tô Tô em nghiêm túc sao? Hôm qua người không muốn bị thao, cầu xin chủ nhân tha cho em là ai, hả?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận