Chương 155

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 155

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Con người đều có tính phản nghịch, càng cấm càng muốn làm. Đây chính là lý do vì sao những tin tức tiêu cực trái chiều vĩnh viễn được chú ý quan tâm nhiều hơn tin tức tích cực.”
“Cho nên em càng nói không cần.” Minh Bạch nói: “Anh lại càng muốn.”
Anh là kẻ điên thích tự ngược, thích khổ dâm cũng là kẻ thích bạo dâm. Cho dù Chi Đạo véo anh, cào anh, khiến cả người anh đầy vết máu, ban cho anh dấu răng sâu đậm, anh vẫn tìm thấy sự an ủi, thoải mái, sung sướng từ trong nỗi đau khi bị ngược đãi. Vì thế, thiếu niên càng vừa lòng, càng mãnh liệt, càng tàn nhẫn với cô hơn.
Hỗn loạn lại thanh tỉnh, thống khổ lại vui sướng, sợ hãi mà khát vọng, thích nhưng chán ghét. Tất cả các cảm xúc đối ngược đều tồn tại trong một người.
Anh coi sắc dục như một tội lỗi trong《 thần khúc 》 (1) thứ được lý giải là do: Quá yêu đối phương.
Chiếc áo đồng phục màu trắng kiểu nam lại lần nữa được đắp lên người thiếu nữ, nhưng cũng chẳng thể che được những dấu vết sau cuộc yêu cuồng nhiệt. Dấu mút hôn, liếm láp từ đầu đến chân.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua làn da đẫm bọt nước và các vết sưng đỏ.
Cả người Chi Đạo vô lực ghé vào lồng ngực Minh Bạch, có khi cô sẽ hỏi anh: “Hôm nay là thứ mấy?”
Minh Bạch cúi đầu, ngón tay xinh đẹp vuốt ve cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ.
“Em biết cũng không có tác dụng gì.”
Chi Đạo đột nhiên nhớ đến những ngày tháng khi họ còn học lớp 12. Những ngày có ánh nắng đẹp đẽ, trên cầu thang không một bóng người, thiếu niên mặc đồng phục, ngồi xổm dịu dàng giúp cô thắt dây giày. Chi Đạo cúi đầu nhìn anh, tay phải che miệng cười ngọt ngào.
Ánh hoàng hôn chiếu đến từ cửa sổ phía sau, chiếu lên đầu tóc mềm mại của anh.
Giờ phút đó, ánh mặt trời ấm áp sáng lạn đến vậy.
_
Minh Bạch thật sự làm được, anh khiến cô khắc sâu bài học này trong lòng.
Chi Đạo ngâm mình trong chất dịch tanh nồng của thiếu niên, mỗi khi ‘đôi môi’ gian nan mấp máy lại toát ra vài viên bọt khí. Cô ngửi được hơi thở hư thối tràn ra từ trong miệng. Ý chí tự do, sự đấu tranh bền bỉ dần bị dục vọng bào mòn.
Thiếu nữ sa vào bể dục, chới với ngoi lên kêu cứu. Ngoi lên kêu cứu rồi lại chìm xuống.
Chất dịch tanh nồng của anh, từng chút từng chút một ăn mòn lý trí của cô, giống như tằm ăn dâu, giải quyết cô.
Nếu cứ như vậy, có lẽ chỉ qua vài tháng nữa…
Chi Đạo sẽ thuận theo, trở thành cái bình hoa hoa xinh đẹp đựng tinh dịch của anh.
Chi Đạo cảm thấy cơ thể cô đã ngâm đến sưng phù, sắp nứt ra rồi. Một ngày nào đó, cô cũng sẽ giống như quả bom, nổ bùm một cái.
Chi Đạo nghĩ: Có lẽ bị nhốt lại như này cũng tồi. Không cần luồn cúi nịnh nọt người khác, không cần làm việc để sống, không cần sợ hãi với tương lai. Cứ làm một con thú bị nhốt trong vườn bách thú cũng tốt, hưởng thụ cuộc sống bình yên, chết già.
Minh Bạch khép hai chân thiếu nữ lại, kẹp chính mình vào giữa, hai thân thể trần truồng ôm lấy nhau, cánh tay đặt bên hông cô.
Chi Đạo vùi đầu vào xương quai xanh của anh, hỏi: “Minh Bạch, anh yêu tôi sao?”
Minh Bạch nói: “Em biết đáp án mà.”
“Nếu như tôi không đề cập đến chuyện chia tay, anh có đối xử với tôi như này không?’
“Chỉ khi chúng ta giống nhau.”
Chi Đạo thở dài, tóc đen che lại gương mặt: “Tôi không làm được. Tôi không làm được.” Cô không thể giống như anh, điên cuồng yêu đương bất chấp hậu quả, thậm chí còn vì yêu mà tình nguyện đi vào con đường phạm pháp, hủy hoại tương lai tươi sáng của bản thân.
“Anh cảm thấy yêu là cái gì?”
Minh Bạch nói: “Yêu là thiên vị vô điều kiện, và chiếm hữu không lí do.”
Chi Đạo lại nói: “Buông tay và thành toàn cho ước mơ của người đó, hy vọng người đó ngày càng ưu tú.”
Dần dần, Chi Đạo đã quen thói nằm yên giấc trên chiếc giường nhỏ, quen thói quần rách áo manh, quen được thiếu niên đút ăn, quen với phương thức làm tình của anh. Chỉ cần Minh Bạch đi về phía cô, Chi Đạo sẽ tự động nhận định là anh muốn thao cô, cô khát vọng những vui thích cực hạn mà Minh Bạch đem lại cho mình. Chi Đạo hưởng thụ cuộc sống được Minh Bạch chăm sóc như phế vật. Minh Bạch dùng sự dịu dàng cẩn thận chăm sóc để tha hóa cô, nuôi phế cô, thao túng tâm lý cô.
Anh nói, con người cũng có thể bị thuần hóa và nuôi dưỡng.
Thiếu niên nhẹ nhàng cúi đầu, cô sẽ theo bản năng ngẩng đầu, nhận lấy nụ hôn của anh.
Chi Đạo bị cầm tù đến mơ màng hồ đồ, không biết phương hướng, chỉ biết ăn cơm, làm tình và ngủ. Trên người cô toàn là mùi hương lúc hoan ái, trong đầu lúc nào cũng trống rỗng. Thậm chí ngẫu nhiên thấy Minh Bạch rời đi, nội tâm Chi Đạo sẽ mơ hồ sợ hãi, sợ anh không cần cô nữa.
Số lần cô nói ‘muốn’ bắt đầu lớn hơn số lần nói ‘không cần’.
Ban đêm một người, cô ngồi yên ở mép giường, tố chất thần kinh mà ôm đầu rơi lệ nói không đúng không đúng.
Cô không thích hợp.
Ban đêm lúc một mình, Chi Đạo thường ngồi yên bên mép giường, suy nghĩ về mọi chuyện, thần kinh yếu ớt bắt đầu sụp đổ, ôm đầu rơi lệ nói với bản thân là không đúng, như vậy là không đúng.
Cô không thích hợp.
Tại sao cô lại dần tự sa ngã vào vũng bùn này, tại sao cô lại có khuynh hướng thuận theo, cam tâm tình nguyện như thế? Tại sao trái tim cô lại chết lặng hưởng thụ những chuyện này? Chẳng lẽ cô thật sự muốn mỗi lần uống một miếng nước, ăn một thìa cơm đều phải nghe theo lệnh của Minh Bạch? Chẳng lẽ cô thật sự phải dựa vào người khác “nuôi” mới có thể sống? Chẳng lẽ cô thật sự muốn biến Minh Bạch thành tư tưởng, tín ngưỡng, cho anh tất cả tín nhiệm tin tưởng của mình? Không! Không có khả năng! Anh quá khủng bố. Lúc này Chi Đạo mới ý thức được, trong lúc bất tri bất giác Minh Bạch đã thao túng tâm lý cô, xây dựng lại tam quan của cô, muốn làm một cuộc cải cách tư tưởng cho cô. Nhưng cô lại sợ những thay đổi này.
Cho nên anh vừa tới gần, cơ thể cô lại run lên, kháng cự theo bản năng.
Anh vừa chạm vào, cô lại không thể ngăn cản bản thân né tránh.
“Đừng… Đừng chạm vào tôi.”
Thiếu nữ sợ hãi, ngồi xổm co người trong một góc tường, vùi đầu ôm gối.
“Tôi không muốn như vậy…”
Thân thể của cô nghiêng ngả, giống như lốp xe ô tô xẹp lép, lúc nào cũng có thể khiến chiếc xe loạng choạng mất lái, gây ra một hồi tai nạn giao thông.
Cả người Minh Bạch cứng đờ, nhìn cô chằm chằm, nhưng vẫn tiếp tục tiến đến gần cô.
Anh luôn biết, trong một mối quan hệ, sẽ có một bên phải chấp nhận nhượng bộ, vứt bỏ điểm mấu chốt để hòa hợp với bên còn lại.

Hình như hôm nay đã là ngày thứ bảy Chi Đạo bị gi tại nơi này. Lúc này cô đã hoàn toàn mất đi phán đoán với ngày tháng.
Minh Bạch đang cao trào.
Hô hấp thô loạn, mê tình hôn lên cổ cô. Gương mặt xinh đẹp ý loạn tình thâm.
Chi Đạo cũng đang rên rỉ, nhưng tay lại vô thức sờ hướng về phía gối đầu. Khoảnh khắc đó, Chi Đạo không nhớ được mình mang suy nghĩ gì, có cảm giác gì, hoặc chính là không có cảm giác hay suy nghĩ gì hết, chỉ nhắm mắt, động tác dứt khoát lưu loát đâm dao vào, cũng không quan tâm mình đâm vào đâu. Sau khi con dao cắm xuống da thịt Chi Đạo mới có cảm giác. Cô có cảm giác bàn tay mình run rẩy nhẹ bẫng, nước mắt chảy ra từ hốc mắt, vừa hối hận lại vừa khó chịu, vừa bi thương lại vừa thở phào nhẹ nhõm vì được giải thoát, cả cõi lòng đều đang run rẩy.
Đến khi Chi Đạo mở mắt ra, máu đã dọc theo con dao nhỏ giọt xuống, tích một vũng nhỏ trên xương quai xanh của cô. Minh Bạch bình tĩnh nhìn cô, hoàn toàn không thèm quan tâm đến miệng vết thương.
Con dao cắm vào ngực khoảng ba phân, không sâu nhưng cũng khá đau. Chi Đạo vội vàng ném con dao xuống đất, vừa kinh ngạc, hoảng sợ lại vừa mê mang nhìn dòng máu tươi ào ạt chảy ra từ miệng vết thương trên lồng ngực Minh Bạch. Cô sợ đến mức không nói nên lời.
Đau đớn tới khá thong thả, đầu tiên là cảm giác lạnh lẽo khi mũi dao cắm vào da thịt, sau đó mới bắt đầu ấm lên do máu nóng tràn ra. Minh Bạch đã quá quen thuộc với loại đau đớn này.
Anh rũ mắt, nói: “… Đi đi.”
Trong lúc Chi Đạo vẫn còn ngây ngốc ngẩn người, Minh Bạch giúp cô cởi toàn bộ khóa còng tay còng chân, cầm quần áo ném lên người cô. Gương mặt vì mất máu mà dần chuyển sang màu trắng bệch, suy yếu, anh mặc kệ máu tươi đang chảy ra khỏi cơ thể.
“Mặc xong rồi về đi.”
Cả người Chi Đạo cứng đờ nhìn anh, khó tin. Sao Minh Bạch có thể bình tĩnh đến như vậy? Không tức giận, không la hét, không tranh chấp? Đáng nhẽ anh phải hung hăng mắng cô một hồi chứ? Thật sự thả cô đi như vậy sao? Chi Đạo không dám động, dây thần kinh căng thẳng, cô sợ đây lại là một cái bẫy khác.
“Anh nói rồi, nếu em dám cầm dao đâm anh thì anh sẽ thả em đi.” Máu trên người Minh Bạch vẫn chảy ra ồ ạt, đôi môi cũng chuyển sang màu trắng bệch, nhưng thiếu niên dường như không quan tâm đến những điều đó. Đôi mắt anh vẫn luôn rũ xuống, Minh Bạch tạm thời không muốn nhìn cô.
Từ ngày bắt Chi Đạo về đây, ngọn lửa dục vọng bất diệt luôn thiêu đốt trong cơ thể anh. Những người theo đuổi tiền tài coi tiền bạc như sinh mệnh, anh cũng giống như họ, thứ anh theo đuổi là tình yêu vĩnh cửu, cho dù chính nó có thể sẽ kết thúc sinh mạng của anh.
Nhưng Chi Đạo lại không vui, cô không vui anh cũng chẳng thể vui nổi. Chi Đạo sợ anh, anh lại càng không vui. Minh Bạch không biết nên tự cứu mình như thế nào, cũng không biết nên giải thoát cho cô như thế nào. Cuối cùng, anh vẫn nhận thua.
Lúc này Chi Đạo mới gọi được chút lý trí quay về, cô nhìn máu trên người Minh Bạch chảy ra càng lúc càng nhiều, vội vã xuống giường tìm giấy, giọng nói run rẩy liên tục lẩm bẩm: Anh đang đỏ máu, phải cầm máu nhanh lên. Nhưng vừa bước xuống giường, hai chân cô lại mềm nhũn, cả người ngã ra đất. Chi Đạo quỳ trên mặt đất, hai tay bụm mặt, liên tục nói xin lỗi. Sau khi hít mũi vài cái lại vực dậy tinh thần, tiếp tục tìm thứ giúp thiếu niên cầm máu.
Minh Bạch giữ chặt tay cô, nói không cần, tự anh sẽ đến bệnh viện băng bó. Minh Bạch giúp cô mặc váy, đẩy cô ra, nói cô mau đi đi.
“Em đi đến bàn học, mở ngăn kéo cuối cùng. Xin lỗi, lúc đó anh đã đập vỡ điện thoại của em, anh đã lấy sim ra rồi mua bù một chiếc điện thoại mới cho em. Em cầm đi đi.” Minh Bạch vẫn luôn biết, rồi cuối cùng sẽ có một ngày như vậy.
Cả người Chi Đạo cứng đờ, bất động.
Anh chăm chú nhìn cô, còn cô chỉ cúi đầu đứng im.
Minh Bạch nâng mặt Chi Đạo lên, đôi mắt có hơi vô hồn.
“Không phải em muốn rời đi sao? Nếu đã hạ quyết tâm thì đừng do dự. Bây giờ không đi chẳng lẽ vẫn muốn tiếp tục bị anh cầm tù sao? Em không sợ anh nữa? Chẳng lẽ em thật sự hưởng thụ cuộc sống như này sao? Nếu muốn đi thì đi nhanh lên. Đừng quan tâm anh, dù sao với em, anh cũng không quan trọng đến vậy… Em mau đi đi.”
Chi Đạo không biết nên làm như thế nào mới tốt: “Anh… Anh đang chảy máu.”
“Chi Đạo.”
Giọng nói của thiếu niên yếu đi, âm điệu còn hơi run: “Anh cầu xin em, mau đi đi.”
Chi Đạo như bừng tỉnh, cũng như bị châm chọc, vội vàng chạy ra khỏi mật thất, chạy đến bàn học, mở ngăn kéo cuối cùng. Bên trong có một chiếc di động mới tinh và một lá cờ thưởng. Cô nhớ rõ, trên lá cờ này ghi bốn chữ: Diệu thủ hồi xuân. Còn có vô số những sợi dây buộc tóc nhỏ cô từng đeo lên tay anh.
Minh Bạch lẳng lặng nhìn cô.
Chi Đạo giống như tấm gương một mặt. Vì muốn nhìn thấu yêu thích của chính mình, anh không ngừng đụng vào cô, nhưng cô chỉ là một tấm gương.
Anh biết khi nào mình sẽ chết.

Bình luận

Để lại bình luận