Chương 155

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 155

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Vậy ông xã bắn đầy tử cung U U để U U sinh con cho anh nhé?”

“Ưm… Ông xã chịch em mạnh vào, em sẽ sinh con cho anh mà.”

Thẩm Phi Bạch đè cô xuống, côn thịt tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, cắn răng bắn những phát súng dữ dội vào đó.

Trận mây mưa không biết giằng co đã bao lâu.

Cuối cùng, anh rút gậy thịt ra rồi bắn lên mặt Tạ U U.

Hai người làm tình không hề dùng biện pháp an toàn nào, ban nãy vừa nổi hứng làm đã vào cuộc ngay chứ không mang bao. Có điều hai vợ chồng đều muốn thuận theo tự nhiên, có thai thì sinh, xem như món quà an ủi ông cụ bị lừa gạt.

Tạ U U tựa như một cô nàng xinh đẹp nhu nhược vừa bị làm nhục, trông vừa yếu đuối vừa đáng thương, nhất là khi trên mặt dính đầy tinh dịch. Cô vừa liếm khóe miệng thì suýt chút nữa đã bị sặc cái đó của anh, nhìn anh bằng ánh mắt hơi ấm ức.

Lão này vừa vào chuyện là vừa lạnh lùng vừa thô bạo, chỉ biết làm theo ý mình thôi, chẳng thương hương tiếc ngọc như lúc xuống giường cả, cứ đưa đẩy mông mãi thôi.

Thẩm Phi Bạch tận hưởng cảnh đẹp trước mắt, đi qua hôn khóe môi cô.

“Cục cưng ở nhà ngoan, ông xã đi làm đây.”

“Bái bai ông xã.”

Cô còn làm nũng nữa chứ.

Thẩm Phi Bạch liếc mắt nhìn cô đầy ngụ ý, cô không sợ bị anh làm đến mức chết luôn trên giường sao?

Đến lúc được phỏng vấn mà Thẩm Phi Bạch vẫn còn nhấm nháp dư vị của cuộc ân ái lúc sáng sớm ấy.

Sau khi hỏi anh một vài câu vô thưởng vô phạt, rốt cuộc Triệu Lỵ cũng đi vào chủ đề đang rất được quan tâm.

“Thị trưởng có thể tiết lộ anh và vợ mình đã yêu nhau thế nào không?”

Triệu Lỵ đổi hướng câu hỏi ban đầu, không hỏi thẳng vì sao người vợ anh muốn lấy cuối cùng lại là Tạ U U mà mịt mờ hỏi quá trình hai người yêu nhau, nếu vậy thì còn lại sẽ đoán được lớn khái rồi.

Thẩm Phi Bạch trầm ngâm như đang nhớ lại.

“Lần đầu chúng tôi gặp nhau chưa có không gian riêng nên đều không hiểu nhau, lỡ mất cơ hội khi đó. Vòng đi vòng lại qua mấy năm, chúng tôi lại gặp nhau, đây là cái duyên mà ông trời đã trao cho hai chúng tôi.”

Duyên phận, đây cũng là hai từ mà Tạ U U hay nói.

Những cuộc gặp gỡ bao giờ cũng bắt đầu từ duyên phận.

Tạ U U nhìn Thẩm Phi Bạch trong TV nói với camera: “Vợ tôi là một người rất hồn nhiên.”

Giây phút đó, Triệu Lỵ khựng lại. Trong mắt anh chỉ có bóng dáng của một người. Không thể tin được anh lại cho rằng vợ mình là người hồn nhiên.

Ai cũng biết và không một ai nghĩ rằng người nổi tiếng khắp giới giải trí sẽ thật sự hồn nhiên, vậy mà anh lại cho rằng vợ mình đơn thuần, rốt cuộc anh yêu cô nhường nào đây?

Buổi tối về nhà, hiếm khi Tạ U U ra tận cửa đón anh, chìa tay nhận áo vest khoác ngoài của anh.

Cô vợ nhỏ của anh đi đôi dép bông trong nhà, vì thời tiết đã chuyển lạnh nên cô thay chiếc áo dệt kim, dưới ngọn đen, trông cô thật mềm mại và ấm áp, vừa thấy anh đã cười tươi.

Thẩm Phi Bạch nắm tay cô vợ bé bỏng, bước lên bậc thang: “Bên ngoài lạnh lắm, muộn rồi còn đứng ở cửa làm gì?”

Khóe môi Tạ U U tràn đầy ý cười ngọt ngào, cô thì thầm: “Chờ anh về đó.”

Nói xong, cô lại hôn cái chóc lên mặt anh làm phát ra tiếng bẹp của nước miếng.

“Thưởng cho anh.” Thẩm Phi Bạch nhoẻn môi, nhìn vợ cong ngón tay bắn tim với mình. Giọng cô vừa trong trẻo vừa thanh, đến đôi mắt hạnh nhân cũng sáng ngời, vô cùng đáng yêu: “Ông xã ơi, em yêu anh lắm!”

Được vợ yêu thổ lộ, nụ cười trên khóe môi Thẩm Phi Bạch càng rõ nét hơn, thế này thì sao mà anh không rung động được chứ. Anh duỗi tay cầm ngón tay đang bắn tim với mình, đôi mắt đong đầy tình, cất giọng thật dịu dàng và động lòng người, tựa như nét mặt của người đàn ông dưới ánh đèn, tựa như lắng đọng thật lâu, mãi không bao giờ thay đổi.

Bình luận

Để lại bình luận