Chương 156

Mỗi ngày Thạch Thạc trước khi ra cửa đi làm , đều sẽ tiến hành làm trị liệu cho cô một lần , cô mang mặt nạ dưỡng khí , bên trong mũi vị hít mùi thuốc gay mũi vào xoang mũi cùng trong miệng, một bàn tay nâng đầu cô lên, bởi vì cô không cử động được.

Thỉnh thoảng ho khan đã làm cô quá mức mỏi mệt, dựa vào đầu vai hắn liền ngủ rồi.

Trong phòng ngủ lắp thêm càng nhiều cameras, bảo đảm không buông tha một góc chết nào, ở trong màn hình có thể thấy cô rất rõ ràng.

Con gái được đưa đến sở chăm sóc, cô ho khan không khỏe, Thạch Thạc không có biện pháp chiếu cố đứa bé.

Nhưng càng lo âu, bệnh tình của cô càng không tốt lên, giằng co ho khan ba tháng , hắn rõ ràng biết lại để như vậy, hội chứng sẽ biến thành chứng bệnh càng nghiêm trọng .

Thạch Thạc cảm thấy thực khó khăn, cũng dần dần bắt đầu không để bụng chuyện công việc , hắn bực bội không biết nên làm cái gì bây giờ, lo lắng bệnh tình của cô, nhưng càng lo lắng cô sẽ bị Tam Hà gia phát hiện.

Ngồi ở trước bàn làm việc , di động trước mặt là hình ảnh theo dõi bên trong phòng, cô ngồi ở đầu giường, không ngừng— khụ khụ—.

Đôi tay nắm chặt đặt trước môi , Thạch Thạc nhắm mắt lại, đem nắm tay để ở trên trán, cúi đầu, tâm phiền ý loạn.

Nôn nóng hết sức bất an, hắn bỗng nhiên có một ý tưởng mới.

Vì thế vào lúc ban đêm, ở dưới lầu chung cư có tiệm cắt tóc, mua một cái tông đơ cắt tóc , đem tóc từ đỉnh đầu cô toàn bộ đẩy xuống.

Thanh âm của tông đơ vang lên chấn động trong đại não—ong ong ong— , Tam Hà— khụ– đến mệt mỏi suy yếu , mắt vô thần dại ra , nhìn tóc rơi rụng gãy rơi xuống chăn trước mặt .

Tâm cô đã sớm như tro tàn, không có bất luận phản kháng gì.

Ở cái trán cùng đôi mắt của cô quấn quanh một tầng băng vải, dùng khẩu trang che mặt cô lại, mang mũ, như vậy sẽ không có ai nhận ra cô.

Rạng sáng hai giờ, Thạch Thạc mang theo cô đến bệnh viện Liên gia.

Phổi cô đã trở nên vẩn đục , thân thể suy yếu các chỉ tiêu hạng mục đều không có đạt tới mức bình thường , bác sĩ trước mặt thở dài không đành lòng.

Không đợi bác sĩ mở miệng, hắn lần thứ hai nói ra một câu kinh người .

“Không cần nằm viện trị liệu, ông nói nói cho tôi biết biện pháp , làm sao để chữa khỏi là đủ rồi.”

“Anh, anh này, phổi cô ấy đã cảm nhiễm thành cái dạng này, không ở bệnh viện trị liệu có thể tốt lên sao.”

“Tôi nói, cho tôi biện pháp trị liệu.” Thạch Thạc dùng ngữ kí không được xía vào, làm bác sĩ trước mặt thực khó xử.

“Tôi đây cần hỏi ý kiến người bệnh một chút .”

Đôi mắt Tam Hà tiều tụy không mở ra nổi, không phải cô không muốn nói chuyện, mà là khi xuống xe , miệng cô đã bị một tầng băng dính dán lên, mang lên khẩu trang, thoạt nhìn không có bất cứ khác thường nào, trừ bỏ cặp mắt đã trở nên u ám.

“Tôi là người giám hộ của cô ấy, quyết định tôi tự mình làm chủ, ông không cần gánh vác bất luận trách nhiệm gì, bây giờ tôi muốn biện pháp trị liệu , nghe không hiểu sao!”

Cường đại bức bách áp xuống, bác sĩ thỏa hiệp.

Viêm phổi là chứng bệnh cần điều trị tương đối dài , chỉ trị liệu bằng cách của hắn không có tác dụng. Thạch Thạc từ bệnh viện cầm được một lượng thuốc lớn cùng thuốc chích, phân thuốc cùng truyền dịch mỗi ngày tiến hành trị liệu.

Hắn muốn đem bệnh của cô chữa khỏi, đây là chuyện cần thiết nhất trước mắt .

Đầu tóc bị đẩy đi toàn bộ, dáng vẻ tinh xảo trong ấn tượng ngày xưa của mình cũng đã biến mất, Tam Hà vuốt đỉnh đầu trụi lủi của mình, lộ ra bi ai vừa khóc vừa cười, khóe miệng nâng lên độ cong đặc biệt thống khổ.

Cô đã từng,yêu nhất là tóc của mình.

Mỗi ngày Thạch Thạc đều gắm kim tiêm vào cánh taycô , mu bàn tay truyền dịch, thuốc truyền vào cơ thể làm luôn cảm thấy buồn ngủ, ngủ mãi không đủ.

Cô không biết những loại thuốc đó đối với cô có tác dụng hay không, nhưng nhất định những thứ thuốc đó đã trở thành thuốc an thần cho Thạch Thạc.

Cũng chính vì như vậy, ho khan chỉ giảm chứ không tốt.

Cô bị hắn tra tấn sắp điên rồi, lại một lần nữa phải tiêm thuốc, Tam Hà rút tay, tránh mũi kím sắp cắm vào cánh tay cô .

Đối với phản kháng thình lình của cô, hắn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, mũi tiêm kia vị rơi trên mặt đất.

“Có phải anh thành tâm muốn cho để tôi chế có phải không.” Ngữ khí Tam Hà suy yếu hỏi ra vấn đề này, bả vai cô suy sụp, sắc mặt tiều tụy, thở dài hai tiếng, chỉ như vậy đã đủ để nội tâm hắn sụp đổ.

“Anh không nghĩ như vậy.” Thạch Thạc cúi đầu, lại mở ra một bao thuốc mới ra.

Hắn chỉ là thực sợ hãi, lúc cô truyền dịch sẽ đột nhiên thanh tỉnh, rút ra kim tiêm đâm vào động mạch của mình tự sát, căn phòng này không lớn , hắn đã thử nghĩ đến hết những khả năng nguy hiểm tồn tại, tỷ như đập đầu vào tường, nhảy lầu. Kim tiêm bén nhọn, cũng là thể trở thành vũ khí của cô.

“Tâm tư anh thật quá tỉ mỉ khôn khéo, quả nhiên là người đàn ông đã lăn lê bò lết ở thương trường nhiều năm.”

cô cười rộ lên, so với ngày xưa tiều tụy lại ôn nhu hơn, bây giờ cô không còn tóc, không giống như người điên, ngũ quan tinh xảo vẫn mỹ lệ như cũ , có điều vẫn bị mất đi hài phần mỹ lệ , đôi mắt không mở ra nổi , tinh thần suy sụp ,uể oải không phấn chấn.

“Thạch Thạc.” Tam Hà nâng tay lên, vuốt ve mặt hắn.

Nam nhân đã thói quen với chi phối , lần đầu tiên được cô dùng phương thức sủng ái loại này sờ mặt, trong lúc nhất thời hắn đã quên chính mình đang nghĩ gì.

“Tôi từ tận đáy lòng thật kính nể anh, anh nói con gái chúng ta, về sau cũng có thể biến thành dáng vẻ này của anh hay không ?”

Con gái chúng ta.

Đơn giản bốn chữ, khiến cho đại não hắn như lầm vào hôn mê, phát trướng, mơ mơ thật thật say mê, trong mắt hắn hiện lên thứ tình yêu cô chưa bao giờ nhìn thấy, thâm tình chăm chú nhìn cô.

“Điệu Yểu,em yêu tôi sao?” Hắn nắm lấy mu bàn tay cô , đem lòng bàn tay cực nóng dính sát vào má phải của mình, trong lúc lơ đãng cọ lên mê say.

Cô nhợt nhạt ho khan, trong tay nắm lấy vật từ lòng bàn tay của hắn, thần không biết quỷ không hay trộm thuốc chích, một tay lướt qua kim tiêm.

“Điệu Yểu?” Hắn sốt ruột dò hỏi lần thứ hai , sợ không chiếm được đáp án làm hắn vừa lòng.

Kim tiêm bén nhọn giơ lên, hướng tới giữa háng hắn dùng sức mãnh đâm vào!

Nam nhân chưa bao giờ phải trải qua cảm giác đau đớn như vậy , thanh âm gào rống bùng nổ, cô cầm ống tiêm, lực trên tay không nhẹ còn nặng hơn vài phần, sâu kín cười dò hỏi.

“Anh nói đi?”

Bình luận

Để lại bình luận