Chương 156

Mẹ Mộc Trạch Tê Nghiêm Kỷ đương nhiên rất quen thuộc, anh đã coi bà là mẹ vợ. Nhưng ba của Mộc Trạch Tê Mộc Quan Kỳ, Nghiêm Kỷ dường như vẫn chưa từng gặp, nên cũng không có ấn tượng gì.
Mục đích lớn nhất của chuyến đi lần này của Nghiêm Kỷ chính là lấy lòng ông ba vợ này.
Mua xong quà thì Nghiêm Kỷ lái xe, đi thẳng đến nhà cũ của nhà họ Mộc, khoảng cách có chút xa, là nơi giao nhau giữa thành thị và thôn.
Vừa vào viện, thì đã thấy một lớn gia đình đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bà nội và em trai Mộc Tư Tề vội vàng nghênh đón, Mộc Trạch Tê ôm bà nội khỏe mạnh xoay quanh.
“Bà nội Mộc, cháu chào bà, còn có Tư Tề, đã lâu không gặp.” Nghiêm Kỷ cầm đồ dịu dàng chào hỏi.
Bà nội Mộc phục hồi tinh thần, bà đã nghe con dâu nói, nên liên tục bảo anh ngồi xuống: “Ôi chao, ngồi ngồi ngồi.”
“Anh Nghiêm Kỷ!” Mộc Tư Tề rất vui vẻ.
Lúc này Vạn Dung nghe tiếng cũng đi ra từ trong phòng bếp, trên người còn mặc tạp dề cầm chiếc đũa dài chiên tôm, hiển nhiên đang bận rộn trong phòng bếp. Sau đó Nghiêm Kỷ nhìn thấy bà đi hai bước thì Mộc Quan Kỳ liền đi theo một bước phía sau.
“Cháu chào dì Vạn Dung, chào chú Mộc ạ.” Nghiêm Kỷ ân cần chào hỏi.
Mà Mộc Trạch Tê thấy ba một cái liền lao ra ngoài, kích động gọi: “Baba!”
Mộc Quan Kỳ là người không có nhiều cảm xúc, chỉ gật đầu, xoa đầu con gái, sau đó ánh mắt lạnh nhạt nhìn về Phía Nghiêm Kỷ.
Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói gì.
Trong nhà bếp, Mộc Trạch Tê giúp mẹ nấu ăn, Mộc Tư Tề đưa mâm hỗ trợ. Mộc Trạch Tê dù sao cũng phải nhìn ra ngoài phòng bếp, có chút lo lắng Nghiêm Kỷ ở với ba không biết có xảy ra việc gì không?
Trong phòng khách, Nghiêm Kỷ và Mộc Quan Kỳ ngồi đối diện, hai người đàn ông không nói một lời chơi cờ vây.
Ngoài ông nội và ba Nghiêm Hoành Hoa ra thì Nghiêm Kỷ chơi cờ vây rất hiếm khi cảm nhận được cái gọi là tập trung tinh thần, toàn lực ứng phó. Quả nhiên là thiên tài khiếm khuyết, lâu rồi anh không làm việc vất vả như vậy.
Mộc Quan Kỳ không nhanh không chậm hạ xuống một quân cờ, hiếm khi nói ra một câu: “Ở bên nhau bao lâu rồi.”
Tay cầm cờ của Nghiêm Kỷ dừng lại.
Mặc dù Mộc Quan Kỳ có chút khuyết điểm tự kỷ chức năng cao, nhưng khả năng quan sát của ông quá mạnh. Ông cũng là đàn ông, cũng có chút cố chấp.
Ông thoáng cái đã phát hiện Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tê có tương tác kỳ lạ, cũng như mối quan hệ của hai người.

Nghiêm Kỷ lập tức ngồi ngay ngắn, rất nghiêm túc cung kính nhìn Mộc Quan Kỳ. Một bộ cho thấy tâm ý.
“Cháu thích Tê Tê rất lâu, mới ở bên nhau không bao lâu. Cháu thích cô ấy rất nhiều, yêu cô ấy, không phải là cô ấy thì không được.”
Mộc Quan Kỳ trầm mặc lúc lâu, giống như lão tăng nhập định, không nhúc nhích. Ông im lặng mà tuấn tú, Mộc Trạch Tê di truyền vài phần từ ông, cho nên dưới sự ngọt ngào của mẹ thì có thêm một chút vẻ đẹp phô trương.
Mà Nghiêm Kỷ cũng căng thẳng nắm chặt tay, anh luôn thành thạo trong các mối quan hệ, cũng đã lâu lắm rồi anh không căng thẳng như vậy, đối với người ba lạnh lùng của mình cũng chưa từng căng thẳng như vậy.
Có lẽ đây chính là uy lực trời sinh của ba vợ đối với con rể.
Mộc Quan Kỳ nhìn vợ và con gái đang cùng nhau thử đồ ăn cùng nhau cười, hai mẹ con có dáng vẻ và tính tình đều giống nhau. Ánh mắt con gái thỉnh thoảng lo lắng về phía thiếu niên trẻ tuổi, ánh mắt giống như ánh mắt khi vợ ông nhìn ông.
Mộc Quan Kỳ biết tình yêu là như thế nào.
Đồng tử đen kịt của Mộc Quan Kỳ lóe lên: “Cháu có thể mãi mãi đối xử tốt với con gái chú không?”
Người lớn hiếm khi nói những từ như mãi mãi, nhưng đó là một từ tâm sự đối với một người ba mắc chứng tự kỷ hóa hàng nghìn chữ thành một từ. Những từ “mãi mãi” và “tốt” đã chứa đựng quá nhiều.

Bình luận

Để lại bình luận