Chương 156

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 156

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Hoàng đế Khang Hi mang theo sự buồn bực ngày hôm qua cùng với nghi ngờ có khả năng bị Thái tử phản bội sáng hôm nay, sắc mặt thâm trầm, tâm tình rất tệ.
Hắn mặc quân phục, đầu đội mũ long chồn, hông đeo đao và cung tiễn, thề phải bày ra tư thế oai hùng của mình cho Mông Cổ xem.
Hắn cưỡi ngựa một vòng quanh sân thao luyện, sau đó vòng lại, xuống ngựa bắn cung, bắn liên tiếp mười mũi tên. Đám vương công quý tộc Mông Cổ xem xong mà lòng khiếp sợ, cảm thán, “Thần bắn cung!”
Sau khi thể hiện bản lĩnh của mình, Hoàng đế tiếp tục cử hành nghi thức duyệt binh, bắt đầu phô bày thực lực của Đại Thanh.
Các quân được duyệt binh, dựa theo danh sách của Bát kỳ sẽ có kỵ binh, bộ binh, pháo binh…. Ước chừng bao gồm mười nghìn kỵ binh, một nghìn hai bộ binh xếp thành mười hàng.
Bộ binh và pháo binh đứng ở giữa hàng ngũ, còn kỵ binh đứng ở hai cánh ngoài. Hoàng đế cưỡi ngựa vượt qua quân duyệt binh rồi bước lên một ngọn núi nhỏ.
Ngự trướng được đặt ở chỗ này, các thị vệ bao vây xung quanh.
Hoàng đế Khang Hi ra lệnh cho các vương công Khách Nhĩ Khách đến trước ngự trướng và đứng ở phía bên phải, các lớn thần Bát kỳ, và các đô đốc đứng ở phía bên trái, ngay sau đó bắt đầu buổi diễn tập.
Tiếng kèn vang lên vang dội, đầu tiên là bộ binh hành quân theo hàng.
Đột nhiên tiếng tù vang lên inh ỏi, tất cả các kỵ binh hét lên và tiến bước về phía trước, ngựa phi nước lớn, làm rung chuyển cả một vùng.
Sau đó, Hỏa khí doanh bắn ra hàng loạt phát súng, tiếng động vang vọng núi trời.
Quân lính diễn tập chạy băng băng đến gần Hoàng đế, sau khi sửa lại đội hình thì im bặt.
Khách Nhĩ Khách Mông Cổ cảm thấy bất ngời trước quân đội hùng mạnh, kỷ luật nghiêm khắc của Đại Thanh.
Màn biểu diễn vô cùng xuất sắc của pháo binh khiến cho tất cả mọi người kinh sợ, ngay cả Thổ Tạ Đồ Hãn cũng hãi hùng khiếp vía.
Khách Nhĩ Khách bị choáng ngợp bởi cuộc diễu hành với quy mô đồ sộ trên thảo nguyên Đa Luân Nặc Nhĩ.
Bọn họ vốn có chút tâm tư không an phận, sau buổi tổng duyệt này, tâm tư kia cũng không cánh mà bay.
Các bộ tộc Mông Cổ hoàn toàn nhận rõ hiện thực, uy nghiêm của Đại Thanh không phải thứ mà bọn họ có thể tự tiện khiêu khích được.
Đơn phương khiêu chiến chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Ngày năm tháng năm, xây chùa.
Hoàng đế Khang Hi ra lệnh xây dựng chùa Hối Tông, ý nghĩa của chữ “Hối Tông” này chính là sông chảy về biển, giang sơn thống nhất một phương.
Ngày sáu tháng năm, hồi loan.
Vương công quý tộc Khách Nhĩ Khách xếp hàng dài, quỳ rạp đưa tiễn Hoàng đế lên xa giá hồi kinh.
Dọc đường đi, không khí bĩnh tĩnh đến mức quỷ dị, Hoàng đế làm như những gì hắn nói, nói được thì làm được, hắn không thèm liếc mắt nhìn Đoan Tĩnh lấy một cái, cũng chẳng nói với nàng câu nào.
Đã nhiều lần Đoan Tĩnh muốn chủ động nói chuyện với hắn, nhưng đều bị Lương Cửu Công mang vẻ mặt bất đắc dĩ ngăn cản lại.
Đoan Tĩnh cũng không biết mình có cảm giác gì, trong lòng rầu rĩ, dường như nàng chẳng hứng thú với bất kỳ chuyện gì.
Nàng nghiêng đầu dựa vào thùng xe, nhìn phong cảnh không ngừng lùi về phía sau bên ngoài cửa sổ, trái tim chua xót, khó chịu không cách nào diễn tả được bằng lời.
Ngự giá hồi loan, đi thẳng vào Tử Cấm Thành, không quay lại Sướng Xuân Viên nữa.
Đoan Tĩnh chết lặng quay về sau điện Vĩnh Hòa cung, điều duy nhất an ủi nàng chính là, dường như Bố tần – ngạch nương của nàng đã hoàn toàn thông suốt, biết tin nàng định ra hôn sự với Ô Lương Hãn thì thở dài nói, “Cũng tốt.”
Ngày thứ hai hồi cung, Thái tử bị gọi đến Càn Thanh cung.
Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Hoàng đế, hắn lập tức hiểu.
Thái tử cũng không phủ nhận, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất, cúi đầu không nói lời nào.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ khó tin, nếu Thái tử không để lại dấu vết ở hộp đựng tranh khiến Hoàng đế cảnh giác, bằng vào sự tín nhiệm của hắn với Thái tử, hắn sẽ không bao giờ hoài nghi Thái tử.
Bị nhi tử mình yêu thương nhất thọc một dao, Hoàng đế cảm thấy vô cùng đau đớn, hắn thật sự không hiểu được, “Bảo Thành, sao con lại làm như vậy?”
Thái tử nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn Hoàng đế chất vấn, “Hoàng A Mã, nhi tử mới là là người phải hỏi câu này, vì sao? Muội ấy là nữ nhi của ngài! Dâm dục thân nữ, ngài không sợ làm ra chuyện báng bổ thế nhân, bá tánh nhạo báng hay sao?”
“Bốp!” Một cái tát hung hăng dừng trên mặt Thái tử.
Thái tử bị tát không kịp trở tay, hắn bị đánh đến nghiêng đầu sang một bên.
Hoàng đế phẫn nộ nhìn hắn, cắn răng gằn từng chữ, “Chuyện của trẫm không đến lượt con quản!”
Thái tử liếm máu tanh ngọt trên môi, nở nụ cười, trong mắt là sự không phục, “Hoàng A Mã, sao nhi tử dám quản chuyện của ngài chứ? Lúc trước ngài đã đồng ý gì với Hoàng ngạch nương? Sao ngài có thể yêu người khác được?”
“Đừng lấy Hoàng ngạch nương của con ra làm cái cớ, trẫm không để bản thân bị xoay vòng! Trẫm là Hoàng đế Đại Thanh, trẫm muốn yêu ai thì yêu người đó! Kể từ sau khi gặp được nàng, trẫm mới hiểu được, tình cảm của trẫm với Hoàng ngạch nương của con chỉ là kính trọng, đó không phải là yêu! Yêu là trong mắt chỉ có nàng, không chứa chấp được bất kì kẻ khác!” Hoàng đế nâng cằm của Thái tử lên tàn nhẫn nói.
“Vậy vì sao ngài lại lập nhi tử là Thái tử!” Thái tử không tin, hắn chấp nhất tin tưởng Hoàng đế yêu Hoàng ngạch nương của hắn! Chẳng phải có câu yêu ai yêu cả đường đi đó sao?
“Con nên cảm thấy may mắn vì bản thân biết đầu thai vào bụng Hoàng hậu! Lại gặp thời, sinh vào lúc Đại Thanh cần gấp một người ổn định giang sơn sau này! Trẫm tự tay nuôi con lớn lên, không phải để con ngỗ nghịch với trẫm! Bảo Thành, con còn chưa phải Hoàng đế, không có tư cách nhúng tay vào chuyện của trẫm!” Ánh mắt Hoàng đế lạnh đến cực điểm.
“Muội ấy chính là yêu tinh! Sinh ra đã quyến rũ phụ thân của mình! Nhi tử không làm sai! Con muốn tốt cho ngài! Hoàng thất không thể có chuyện gièm pha! Nhi tử là vì nghĩ cho thanh danh của ngài!” Thái tử hét lên.
“Trẫm không cần con suy nghĩ cho trẫm, trẫm sẽ tự biết sắp xếp thỏa đáng cho nàng! Thanh danh? Thành tựu về văn hóa, giáo dục, võ công của trẫm có cái nào mà không nổi trội, ai dám nghi ngờ thanh danh của trẫm? Cho dù nàng có là yêu tinh, yêu quái, ma quỷ! Cho dù nàng là gì, trẫm cũng cam tâm tình nguyện bị nàng mê hoặc!” Hoàng đế kiên định nói.
“Ha ha ha… Ngài không có cơ hội, trong ngoài Mông Cổ đều đang nhìn chằm chằm! Hôn ước đã định ra, nếu ngài không gả muội ấy đi, ai sẽ nể phục ngài nữa!” Thái tử như kẻ điên, lớn tiếng gào thét.
“Nói đến chuyện này, trẫm còn phải đa tạ con, con trời xui đất khiến giúp trẫm một tay. Bảo Thành, con còn phải học nhiều lắm.” Hoàng đế nhếch mép cười mỉa mai, tay vỗ vỗ mặt Thái tử.
“Đến Phụng Thiên điện quỳ trước linh cữu của Hoàng ngạch nương con đi, xét mặt mũi của Hoàng ngạch nương và Thái Hoàng thái hậu, lần này trẫm coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nếu còn có lần sau, con cũng đừng ngồi vị trí Thái tử này nữa.”
“Ngài muốn phế nhi thần vì muội ấy ư?” Thái tử đỏ mắt, vẻ mặt khó tin nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế chậm rãi đứng dậy, nhìn từ trên cao xuống, ngữ khí trầm thấp nhưng kiên định, “Bảo Thành, cho dù ai muốn ngồi vị trí này của trẫm, đều phải nhường nhịn nàng!”
Hoàng đế trầm mặc trong chốc lát, trầm giọng nói, “Nàng nhỏ hơn trẫm gần hai con giáp, trẫm sẽ chăm sóc cho nàng, nàng sẽ sống lâu hơn trẫm. Sau khi trẫm chết đi, nếu có người ức hiếp nàng, cho dù có xuống mồ, trẫm cũng không yên lòng nổi.”
Ánh mắt Hoàng đế lóe lên, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Bảo Thành, con là nhi tử Hoàng A Mã thương yêu nhất, chục năm sau vị trí này của Hoàng A Mã sẽ là của con. Nhưng con phải nhường nhịn nàng, năm nay trẫm đã sắp bốn mươi tuổi, nàng chỉ mới mười bảy…”
“… Trẫm còn có thể sống được bao lâu nữa đây?” Hoàng đế nhịn không được nhớ đến giấc mơ kia, giấc mơ được kể dưới góc nhìn của Đoan Tĩnh, nó dừng lại ở tang lễ của Đoan Tĩnh, những thứ khác không được tiết lộ.
“Trẫm cần sắp xếp cuộc sống sau này cho nàng!” Ánh mắt Hoàng đế trở nên kiên định.
Hắn chậm rãi đưa tay đến trước mặt Thái tử, cảm khái nói, “Sau khi trẫm chết, trẫm cũng không nỡ mang nàng đi cùng, nàng vô cùng vất vả, quãng đời còn lại, trẫm sẽ cho nàng tất cả tình yêu, kể cả sau khi trẫm chết, trẫm cũng muốn để nàng sống an ổn, và chết thọ!”
“Bảo Thành, nàng không có dã tâm. Trẫm và nàng làm trái ý trời, sinh con đẻ cái gian khổ, cho dù sau này có sinh được hài tử cũng kém con nhiều tuổi, hoàn toàn không phải uy hiếp của con. Con không cần lo lắng cho địa vị của bản thân. Chỉ cần làm tốt vị trí Thái tử của con, nhường nhịn nàng, con sẽ danh chính ngôn thuận làm Hoàng đế đời tiếp theo.”
Hoàng đế moi tim đào phổi nói hết những lời trong lòng cho Thái tử nghe.
Thái tử nghe xong thì nước mắt tràn mi.
Từng giọt nước mắt rơi xuống nền gạch ở Càn Thanh cung.
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi duỗi tay nắm lấy tay Hoàng đế.
Bàn tay này hắn đã từng nắm suốt bốn mùa, dạy hắn đi những bước đầu đời, dạy hắn nói chuyện, dạy hắn cách làm người.
“… Được, nhi thần, đồng ý với ngài, cho dù thế nào, cũng sẽ không thương tổn muội ấy. Nếu, nếu ngài không yên tâm, thì hãy bảo trọng thân thể, sống lâu trăm tuổi, tự mình chăm sóc cho muội ấy.” Thái tử nghe lời tự thuật của Hoàng đế thì cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Hắn ngửa đầu nhìn Hoàng đế, Hoàng đế cũng nhịn không được đỏ mắt.
Đây là phụ thân của hắn, sao hắn nỡ lòng để ngài ấy lo lắng chứ?
Hoàng đế kéo Thái tử dậy, khoảnh khắc Thái tử đặt tay lên tay Hoàng đế. Một lời hứa ngầm được hai người âm thầm định ra.
“Được rồi… đi, đi thôi.” Lòng Hoàng đế cũng rối như tơ vò.
“Nhi thần, cáo lui. Mong mộng đẹp của Hoàng A Mã trở thành sự thật, mong ngài hạnh phúc dài lâu.” Thái tử lau nước mắt trên khóe mắt, ngay sau đó nghẹn ngào xoay người rời đi.
Hoàng đế nhìn theo bóng dáng Thái tử rời đi, hắn đứng đó lẳng lặng hồi lâu.

Bình luận

Để lại bình luận