Chương 157

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 157

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trên mông phải có vết bớt màu xám , đó là dấu vết chứng minh đời trước của cô.

Mắt Khôi Minh đỏ lên ghé vào đầu vai cô không ngừng gặm cắn, không có cắn chảy máu, chỉ hút ra một đám dấu vết đánh dấu, lúc sắp bắn ra liền nhanh chóng rút ra , trên dương vật còn dính đầy dâm dịch, bắn ở trên lưng trắng nõn của cô.

Tinh dịch rất nhiều, theo mông chảy xuống , tích ở trên mặt đất, hắn hưng phấn đến mứ hộ hấp không ngừng thô suyễn, hai ngón tay cắm vào dâm huyệt, moi đào dâm thủy mà cô đã cao trào phun ra .

Tháng càng lúc càng lớn, bụng cũng phồng lên cao cao, đi đường cũng là chuyện khó khăn, vừa tiện cô mỗi ngày đều phải nằm ở trên giường, nơi nào đều không thể đi.

Có khi quỳ khẩu giao cho hắn, dưới eo lót gối đầu mở chân bị chịch, cô thiên chân cho rằng chỉ cần lấy lòng hắn như vậy , là có thể đổi lấy mỗi ngày đều có cơm ăn, nhưng cô quá thanh thuần , cho dù cô không làm như vậy, Khôi Minh cũng không dám để cô bị đói.

Chủ động ăn tinh dịch của hắn đã là chuyện thường ngày, chuyện mỗi ngày làm nhiều nhất chính là chôn ở dưới háng hắn, bắn ra một lần cô liền sẽ nhận được khen thưởng, cùng khích lệ sờ đầu, chỉ có lúc này cô mới nhất yên tâm, cho rằng hắn sẽ không thương tổn em bé trong bụng.

Lại sau một lần cao trào , Khôi Minh ôm cô đi tắm rửa, nhẹ đặt vào trong bồn tắm, động tác nhẹ nhàng vuốt ve bụng, đổ sữa tắm bọt biển xoa nắn lên.

“Đứ bé từ nói này sinh ra sẽ là quỷ hút máu hay là nhân loại đây?”

Ánh mắt cô tan rã, còn đắm chìm ở trong cao trào, căn bản không thể trả lời vấn đề của hắn .

Khôi Minh tra quá rất nhiều sách, nhân loại cùng quỷ hút máu kết hợp ra đứa bé, chỉ có thể có một loại gien, hoặc là nhân loại, hoặc là quỷ hút máu, hai người đều có 50% khả năng.

Hắn từng không ngừng hoài nghi , đứa nhỏ này đến tột cùng có phải là của hắn hay không, nhưng nghiêm túc suy nghĩ, tên Vu Úy kia, làm sao dám động vào cô.

Hắn đích xác là rất trung thành, cho dù thật sự yêu Khuynh Thành, cũng không dám tùy tiện đụng vào, nghĩ đến nơi đây, hắn liền xác định, đứa nhỏ này khẳng định là của hắn.

Mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng, bức màn kéo chặt, không thấy rõ bên ngoài là đêm tối hay là ban ngày, mỗi khi hắn rời khỏi đây chỉ còn một mình cô, cả người liền trở nên tử khí âm trầm chờ đến ngày đứa bé sinh ra, .

Mắt cá chân bị dây thừng cột lấy, làn da đã bị ma xát rách ra , giãy giụa muốn cởi bỏ nó.

Nhưng sức lực cô thật sự quá yếu, dây thừng lại bị buộc rất chặt, mới vừa cởi được một nửa, Khôi Minh liền vào được.

Ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, ngón tay cô run rẩy , chậm rãi buông lỏng dây thừng.

Hình như lại chọc hắn tức giận… Làm sao bây giờ, sẽ đánh cô, sẽ không cho cô cơm ăn.

Không đợi hắn nói chuyện, liền oa một tiếng khóc lên, tiếng khóc lần này so dĩ vãng đều tê tâm phế liệt hơn, giọng nói khàn khàn khóc thét, mày Khôi Minh hung hăng nhíu lại.

“Khóc cái gì!”

“Ô a, không cần đánh em, em đau, chân đau ô ô, không phải cố ý muốn chạy, cầu xin anh không cần đánh em, thực xin lỗi, ô em cho anh chịch, thực xin lỗi.”

Hắn buông mâm đồ ăn trong tay, quỳ một gối xuống đất mở dây thừng trói ở mắt cá chân cô ra, quả nhiên đã trầy da, còn chảy máu.

Giơ chân lên đặt ở bên miệng, hắn vươn đầu lưỡi liếm láp về chút vết máu, đến khi liếm sạch sẽ, làn da vốn chị bị cọ trầy lại bị hắn cắn xé rách da.

Khuynh Thành đau đớn không ngừng khụt khịt, nhưng một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Lấy tới băng keo cá nhân dán lại, hắn cái gì cũng không trách cứ, cầm lấy chén ăn mì đút cho cô.

Khóc còn không ngừng run rẩy, ăn cơm cũng gian nan, Khuynh Thành cảm giác được hắn ôn nhu, không hề sợ hãi, hướng vào trong lòng ngực hắn tựa vào, cái miệng nhỏ lẩm bẩm nhấm nuốt mì sợi.

Bình luận (0)

Để lại bình luận