Chương 157

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 157

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

2 năm sau, thời tiết mùa hè tại Xuân Thành vẫn khó chiều như cũ, đang nắng chang chang vẫn có thể mưa ào ào ngay lập tức.
Chi Đạo ngồi trên chuyến xe lửa về Xuân Thành, chào đón cô là một cơn mưa rào đặc trưng của mùa hè. Xuống xe lửa, Chi Đạo tranh thủ chợp mắt trên xe buýt một lát.
Cơn ác mộng khiến cô đột nhiên bừng tỉnh. Mấy năm nay, Chi Đạo thường xuyên bị như vậy. Tiếng giường kẽo kẹt, tiếng xích sắt va chạm, tiếng ọp ẹp thọc vào rút ra lúc làm tình, tiếng thét chói tai, chúng lúc nào cũng ám ảnh trong các giấc mơ của cô.
Trước kia, Chi Đạo đơn thuần cho rằng cô sợ Minh Bạch, cho nên đến tận một năm sau, mỗi lần nhìn thấy hai chữ “mật thất”, hai chân cô lại cứng đờ, phát run. Sau này, chứng sợ hãi này mới từ từ tốt hơn, cho đến bây giờ, khi Minh Bạch chạm vào cô một lần nữa, những cảm xúc sợ hãi lúc bị giam cầm, bị cưỡng ép, bị nuôi nấng lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Nhưng Chi Đạo cũng đã nhìn thấy sự thay đổi tích cực của Minh Bạch, anh trở thành chàng trai ấm áp như ánh mặt trời, cái con người từng cố chấp đến biến thái đã trở thành người bình thường.
Chứng kiến sự thay đổi của anh, phòng tuyến tâm lý của Chi Đạo cũng từ từ thả lỏng lơn nhiều. Nhưng một loại sợ hãi khác lại trỗi dậy.
Thì ra, Chi Đạo không chỉ sợ mỗi Minh Bạch.
Thứ mà cô sợ nhất, chính là Chi Đạo trong mắt anh, một Chi Đạo uể oải, buông bỏ chính mình, chỉ còn thoi thóp sống tạm.
Mấy năm nay, cô theo cha mẹ về quê sinh sống. Lý Anh dùng vốn ban đầu mở một cái siêu thị, Chi Đạo cũng đến đó giúp đỡ người trong nhà. Nhưng chuyện khiến mọi người tức giận nhất là, Chi Đạo hoàn toàn không tỉnh táo lại, cô không thể vực dậy tinh thần một lần nữa. Mỗi ngày, Chi Đạo sẽ dậy sớm, dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó đến trông siêu thị, giữa trưa thì ăn qua loa một bữa rồi lại quay về trông siêu thị, buổi tối thì lây ra một tuýp sữa rửa mặt chỉ mười mấy tệ, tùy tiện qua loa rửa xong là bắt đầu lướt mạng. Chi Đạo không ngủ được, mãi đến tận hai ba giờ sáng cô mới cưỡng ép bản thân bỏ điện thoại ra, đi vào giấc ngủ.
Cuộc sống của thiếu nữ mới 18 đã nhạt nhẽo như cá chết, cả người chẳng có sức sống. Ngày qua ngày, cô cứ lặp lại một cái sinh hoạt đơn đơn điệu bình phàm như vậy.
Đôi khi, Chi Đạo cũng cảm thấy có phải bản thân quá không có trí tiến thủ không. Nhưng nhìn thấy những người xung quanh bận rộn trong cửa hàng của chính họ, còn có những người lang thang, những người đi nhặt rác… Trong lòng cô lại lấy cớ cho bản thân: Mày nhìn đi, trên đời này có nhiều người tầm thường vô vị như vậy, mày hà tất phải cho rằng mình là kẻ thất bại.
Cô chỉ là tạm thời không có dũng khí tiến về phía trước nữa, cũng không còn cỗ khí thế bốc đồng, mặc kệ tất cả như trước kia. Con người nhiều khi chính là như vậy đấy, tình nguyện nằm ườn trên giường theo dõi những bộ phim truyền hình đầy cẩu huyết, cũng không chịu tĩnh tâm đi đọc một quyển sách, thu nạp thêm cho mình chút kiến thức. Biết rõ là đang lãng phí cuộc sống, nhưng vẫn cho phép bản thân ăn những đồ ăn không có dinh dưỡng, sau đó lại dứt khoát sa ngã: Thôi, kiếp này cứ trôi qua như vậy đi, kiếp sau sẽ cố gắng trở thành tinh anh.
Mấy năm nay, Chi Đạo biến thành kẻ ăn không ngồi rồi, du thủ du thực. (1)
Trở về Xuân Thành là chuyện mà Chi Đạo chưa bao giờ nghĩ tới. Vốn cô còn nghĩ mình sẽ chết già ở vùng quê này, đến tận khi Lý Anh nói với cô: Nhà nước đang xử lý nghiêm khắc các trường hợp có tính chất ác liệt như doanh nghiệp khất nợ lương công nhân. Mấy năm nay, mỗi ngày bọn họ đều mang theo nhóm công nhân đến cục lao động biểu tình khiếu nại. Hôm nay, cuối cùng vấn đề của họ cũng được quốc gia coi trọng, chờ được một câu trả lời thỏa đáng. Cái doanh nghiệp kiến trúc kia cũng đã trả lại số tiền còn khất nợ cho nhà bọn họ.
Nhà bọn họ có một người họ hàng mới phất lên nhờ kinh doanh đồ ăn. Sau khi nhận lại được số tiền khổng lồ kia, Lý Anh và Chi Thịnh Quốc dự định đi theo người họ hàng đó, quay về Xuân Thành, lập nghiệp một lần nữa. Sau khi trở lại Xuân Thành, cha mẹ Chi Đạo quyết định mua lại căn nhà cũ, dù sao nơi đó có nhiều kỉ niệm của gia đình bọn họ, cũng có hương vị gia đình hơn.
Lý Anh hỏi Chi Đạo sau khi về Xuân Thành cô muốn làm gì?
Nhà cô hiện tại đã có tiền. Nhưng Chi Đạo lại mất đi lòng tin với tương lai, hiện tại cô sống với phương châm được chăng hay chớ, lười biếng vô vị.
Chi Đạo không biết làm cái gì. Cô nghĩ: Không bằng cứ làm những việc trước kia đã làm đi
“Con sẽ đến siêu thị xem họ có tuyển nhân viên thu ngân không.”

Cho đến tận bây giờ, Chi Đạo vẫn không thể quên đôi mắt đẫm nước mắt của Minh Bạch lúc cô gần đi.
Cô biết Minh Bạch thật sự đã khóc.
Đó là những giọt nước mắt quý giá mà hi hữu của một người con trai.
Một người vốn luôn cho rằng mỹ nhân đa tình như Chi Đạo lại bởi vì mấy ngày bị cầm tù kia, khiến cô hiểu được cố chấp của Minh Bạch, hiểu được sự chung thủy trong tình cảm của thiếu niên. Một người không tin vào tình yêu như cô, lại bị anh “làm” đến mức cảm thấy tình yêu thật sự tồn tại, tình yêu chân thành cho dù trời sụp đất nứt cũng không thể lìa xa.
Cho nên khi Chi Đạo quay người rời đi, cô cũng rơi nước mắt.
Cô không thể không xấu hổ mà mở miệng thừa nhận rằng: Tất cả mọi quyết định của cô đều bởi vì tình yêu của cô không sâu đậm bằng Minh Bạch.
Có người thấy hoa héo, sẽ cẩn thận quan sát, tìm kiếm nguyên nhân. Do tưới nước quá nhiều? Do ánh sáng không tốt? Hay là do bị sâu bệnh? Hoặc là bị người nào đó dẫm hỏng. Sau khi dò hỏi kỹ càng, tìm ra nguyên nhân, người đó mới bón phân điều dưỡng, giúp cây khỏe lại.
Nhưng cũng có người, suy nghĩ đầu tiên lại là: Héo rồi? Vậy đổi chậu khác thôi.
Tình yêu cũng giống như vậy.
Cho nên trước kia, mỗi khi gặp nguy hiểm, Chi Đạo đều nghĩ đến chuyện buông tay. Chứ không phải chống lại.
Bởi vì khi đó Chi Đạo cho rằng, cô vĩnh viễn không có khả năng quay về Xuân Thành, vĩnh viễn không thể gặp lại Minh Bạch. Cũng chính cô cảm thấy yêu xa chẳng khác nào tình yêu thất bại, cảm thấy tương lai của anh rực rỡ gấm hoa, còn tương lai của cô mờ mịt đen tối, cho nên bọn họ không xứng đôi. Vốn tâm tính của Chi Đạo đã chẳng kiên định, những lời nói của Lý Anh càng khiến cô dao động nhiều hơn. Cuối cùng, Chi Đạo đã chẳng còn tự tin giải quyết những khó khăn đó, cô lựa chọn lùi bước.
Bởi vì, tình yêu của cô không đủ sâu đậm. Hoặc nên nói là, bởi vì cô không đủ dũng cảm.
Cô không phải tướng quân oai phong, cô chỉ là một tên đào binh hèn nhát.
Tương lai của Minh Bạch càng ngày càng tương sáng, càng ngày càng tới gần đỉnh cao.
Đã như vậy, Minh Bạch của 2 năm sau, còn thích Chi Đạo sao? Nhìn thấy dáng vẻ như ma như quỷ này của cô, anh vẫn sẽ thích cô chứ?
Minh Bạch đã thay đổi, trở thành một con người hoàn toàn xa lạ mà Chi Đạo không quen biết. Hiện tại, anh đã thích cười, thích nói, cũng có những mối quan hệ riêng, trở thành con người hoàn hảo đúng như cô tưởng tượng.
Còn cô thì lại hoàn toàn trái ngược. Thu kín mình, dựng lên gai góc như củ hành tây, vĩnh viễn không chủ động, tình nguyện sống cuộc sống u mê, ngày qua ngày như vậy.
Trên đời này, tại một góc nào đó, nhất định sẽ có người giống như cô vậy. Chìm đắm trong mê mang, lo âu, không biết nên làm gì, không biết sống ra sao. Gặp phải những việc rườm rà phiền phức thì trực tiếp mặc kê, vĩnh viễn chỉ biết lảng tránh vấn đề, trầm mặc im lặng. Dường như không có gì có thể khơi gợi lên hứng thú của cô, chấp nhận mọi chuyện, ra sao cũng được. Không có mục tiêu, không có phương hướng, như một con thuyền phiêu bạc nơi lớn dương mênh mông.
Chi Đạo quen Vương Hiểu Vĩ trong một lần xem mắt do Lý Anh sắp xếp vào tuần trước. Anh ấy là một nhiếp ảnh gia, tự thành lập một studio chụp ảnh riêng vào hai năm trước, lớn hơn cô 4 tuổi. Chi Đạo thường tâm sự với anh ấy về quá khứ của mình.
Đến chính bản thân cô cũng cảm thấy con người đúng là sinh vật kỳ diệu.
Cô có thể thản nhiên kể lại cho người khác nghe về những cực khổ mà mình đã trải qua, nhưng chỉ duy nhất khi đối mặt với Minh Bạch lại không nói nên lời.
Có lẽ cô sợ sẽ để lộ dáng vẻ vô dụng của mình, sợ hãi bản thân thấp kém hơn thiếu niên đó quá nhiều, sợ sẽ nhìn thấy cái nhíu mày ghét bỏ từ anh.
Có lẽ cô càng không muốn nghe thấy người khác bình phẩm: Minh Bạch, bạn gái của cậu không được học lớn học sao?
Thì ra, điều cô sợ nhất chính là cái này.
Vào năm lớp 12 Chi Đạo đã biết trước kết quả này, khó trách lúc đó cô lại giống như kẻ nhát gan, trốn tránh khắp nơi.

“Không cần, tớ đi về trước, các cậu cứ chơi tiếp đi.”
Đá được khoảng một phần ba trận đấu, Minh Bạch cười chào tạm biệt đám bạn.
“Ngày hôm qua tớ lại thấy tên cậu trên tường tỏ tình.” Từ Tử chụp lên vai anh.
Minh Bạch nở nụ cười tươi như ánh mặt trời: “Phải không? Tớ đã quen rồi.”
Từ Tử bị vẻ mặt cam chịu đã thành thói quen của Minh Bạch chọc cho tức đến giậm chân: “Cậu có thể tỏ ra khiêm tốn một chút không?”
“Nếu tớ tỏ ra rụt rè thì không phải quá giả tạo sao? Bái bai, về phòng ngủ trước đây.”
Từ Tử nhìn bóng lưng dần xa của Minh Bạch, nội tâm không kìm chế được mà ghen ghét.
Diện mạo của người này quả là độc nhất vô nhị, tuấn tú tài giỏi, tính cách lại còn hào phóng rộng rãi, chủ động nhiệt tình. Thành tích thì khỏi nói, đến cả viện nghiên cứu đứng đầu Bắc lớn, nơi được mệnh danh là khó tiến vào nhất, người nào trong đây mà không phải là Trạng Nguyên các tỉnh, vậy mà Minh Bạch vẫn có thể duy trì thành tích đứng đầu, kiêu ngạo đứng trên đỉnh núi, khinh bỉ nhìn xuống bọn họ. Khó trách sao lại có nhiều nữ sinh nhất kiến chung tình (2) với anh đến vậy.
Một chàng thanh niên dung mạo điển trai, tương lai xán lạn, lại thích cười, quá đáng hơn là còn có má lúm đồng tiền câu hồn.
Nhìn qua là thấy cuộc đời suôn sẻ, cả đời vô ưu, giống như nai con thơ thẩn trên thảo nguyên.
Minh Bạch tắm rửa xong, theo bản năng nhìn vào gương, đạp vào mắt là vết sẹo nhợt nhạt do bị dao đâm trước ngực. Lúc đó, Chi Đạo chẳng dùng sức mấy, nhưng lại lưu lại cho anh một lời cảnh cáo khắc sâu cả đời:
Không ai yêu con người âm u cố chấp của anh cả.
Cho nên, anh đã phạm phải sai lầm.
Trước kia, Minh Bạch sợ bại lộ gia cảnh chẳng ra gì của mình mà không dám nói thẳng, sau đó, anh lại phát hiện, so với giấu giấu diếm diếm, khiến Chi Đạo hiểu lầm, không bằng anh thẳng thắn tỏ ra tự ti, như vậy sẽ càng khiến cô đau lòng cho anh hơn. Anh còn không biết xấu hổ, dùng ưu thế của bản thân quyến rũ cô, vứt bỏ tôn nghiêm của một người con trai để cầu xin cô.
Khó có thể tin anh lại cam tâm tình nguyện làm tất cả những việc đó.
Chỉ vì muốn Chi Đạo vĩnh viễn chỉ yêu một mình anh.
Minh Bạch khẽ sờ lên vết sẹo nhợt nhạt kia, hồi tưởng lại vẻ mặt phức tạp của Chi Đạo khi tự tay đâm dao vào ngực anh và khi cô quay người rời đi, lại nghĩ đến đoạn đối thoại của cô với một người đàn ông khác. Trái tim lại co rút từng cơn, thiếu niên cúi đầu, đôi tay chống trên bồn rửa mặt chậm rãi nắm chặt lại.
Cô nói cô đã có bạn trai rồi đúng không?
Chi Đạo đã có bạn trai.
Cô đã ở bên người khác được một năm.
Trong khi anh khổ sở một mình chờ đợi cô hai năm, thì cô lại đang ở bên một người đàn ông khác mà anh không quen biết sống bừa bãi sung sướng.
Cô yêu người khác. 365 ngày.

“Có đẹp trai không?”
Minh Bạch nhờ bạn cùng phòng là Vương Tranh nhận xét kiểu tóc và trang phục của anh lúc này.
Vương Tranh nhìn dáng người cao gầy và gương mặt khiến người ta kinh diễm của Minh Bạch. Lúc này anh mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt lộ ra xương quai xanh kết hợp với một chiếc quần thể thao màu xám, trông vừa có vẻ lười biếng vừa có vẻ gợi cảm. Mái tóc cũng được xử lý cẩn thận, cổ tay và sau tai đều được xịt nước hoa nhàn nhạt, đi ngang qua sẽ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng.
“Đẹp trai. Đẹp trai. Sắp đẹp trai hết phần thiên hạ rồi.” Vương Tranh nhìn lướt qua vài lần, rồi lại cắm cúi chơi game.
Minh Bạch vẫn không vừa lòng, không muốn buông tha cho thằng bạn cùng phòng dễ dàng như vậy: “Có đẹp đến mức khiến con gái nhìn thấy tao là nhất kiến chung tình, không phải tao thì không gả không?”
“Con mẹ nó mày điên rồi hả? Làm sao tao biết được kiểu đẹp đó như thế nào?”
Vương Tranh bị mấy lời tự luyến của Minh Bạch dọa sợ, tay run lên, bấm nhầm một nút, nhân vật anh ta điều khiển tức khắc phóng lớn chiêu về đội nhà, cả đội bị diệt. Vươn Tranh tức giận, ném di động đi, đứng lên lớn tiếng hỏi Minh Bạch:
“Tao nói này, hôm nay mày lên cơn gì thế? Trang điểm phóng đãng như vậy làm gì?”
Minh Bạch cười nhìn gương, sửa sang lại vài cọng tóc trên trán, lộ ra hàm răng trắng bóng.
“Đi tranh sủng.”
Vương Tranh: “???”
Cậu ta cần sao?
(1): Du thủ du thực: Chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp gì cả.
(2): Nhất kiến chung tình: Vừa gặp một lần đã yêu.

Bình luận

Để lại bình luận