Chương 157

Vào sáng ngày sinh, thời tiết khá đẹp, tinh thần Tạ U U cũng rất tốt. Cô cầm kéo định cắt sửa hoa hồng rồi cắm vào bình hoa.

Nhưng bỗng vỡ nước ối, cơn đau kéo tới dồn dập.

Dì giúp việc thấy Tạ U U ngã xuống sô pha, mặt mũi thì trắng bệch bèn vội vàng đi gọi Thẩm Phi Bạch.

Thẩm Phi Bạch đang hút thuốc ở dưới nhà, nghe bảo Tạ U U đau bụng lập tức cho người đi lái xe, mình thì lên lầu ôm cô xuống dưới, đi nhanh đến nỗi gần như chạy bạt mạng.

Tạ U U nắm chặt cánh tay anh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người: “Ông xã ơi, em đau quá, em đau quá.”

“Anh biết, đừng sợ, anh đưa em đi bệnh viện ngay đây. Ngoan, đừng sợ.”

Tạ U U ừ một tiếng, tay nắm áo sơ mi của anh, đau đến nỗi nhất thời không thể thốt thành lời.

Người đàn ông luôn ở bên dỗ dành cô. Đây là lần đầu tiên Tạ U U làm mẹ nên khó tránh khỏi hoảng loạn, nhưng nghe giọng nói của đàn ông ở bên tai, mười ngón tay thì được anh đan vào, tâm trạng cô cũng dần được an ủi và xoa dịu. Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt xuống, không phải vì đau đớn mà vì nhớ tới mẹ mình.

Hóa ra khi sinh con, người mẹ sẽ đau đớn đến thế.

Tạ U U: “Phi Bạch, em nhớ mẹ.”

Thẩm Phi Bạch dịu dàng lau nước mắt trên khóe mi cô, đáp: “Lâu rồi mẹ không qua, khi em sinh xong, anh sẽ đón mẹ vào bà nội vào đây, được không nào?”

Gương mặt cô còn vương vấn sự ấm áp mà ngón tay người đàn ông lướt qua để lại.

“Dạ.”

Vì phương pháp “đẻ không đau” đã được áp dụng phổ biến nên Tạ U U không còn thấy quá đau trong quá trình sinh nở. Đứa bé oe oe cất tiếng khóc chào đời, là một bé gái.

Thẩm Phi Bạch ôm cục bông bé bỏng. Bé nhỏ quá đỗi, khiến người ta không thể không mềm lòng, anh cũng thế.

Anh ngồi vào đầu giường, cẩn thận chuyển qua cho Tạ U U: “Bà xã, em nhìn này, con gái mình đó.”

Tạ U U thấy con, nó đang nhắm mắt, còn ngủ.

Đây là con của cô và Thẩm Phi Bạch.

Cô và Thẩm Phi Bạch ăn ý nhìn nhau, cả hai đều bật cười thật hạnh phúc và ngọt ngào, cùng nhau đùa với con gái đến khi con bé la lên, trông như sắp khóc nhưng cuối cùng lại không muốn khóc. Tạ U U nhìn mà buồn cười.

Em bé nắm lấy ngón tay của ba nó rồi nhét nhanh vào miệng. Hình ảnh ấy làm lòng Thẩm Phi Bạch như muốn tan chảy vậy.

“Con bé giống em quá, khóc mà cũng giống nữa.” Thẩm Phi Bạch bảo: “Sau này lớn lên nhất định sẽ trở nên thật xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương, ai cũng phải cưng chìu như em.”

Tạ U U nghe anh nói vậy thì cười trong hạnh phúc.

Người trong nhà đã tụ tập đông đúc ngoài phòng, ai cũng đứng ngồi không yên trong lúc Tạ U U sinh con.

Em dâu còn cười nói với ông cụ: “Ba ơi, ba nghe thấy không? Con gái của Phi Bạch khóc nghe khỏe ghê ha.”

Đương nhiên ông cụ cũng nghe thấy. Ông đứng lên, nóng lòng muốn gặp cháu gái của mình.

Mặc dù ông rất giận chuyện Thẩm Phi Bạch lừa mình nhưng khi nghe anh bảo Tạ U U đã mang thai, còn là một bé gái, giấy báo kết quả xét nghiệm đặt ngay trước mặt, thấy con bé kia thật sự có thai, ông cụ cũng không bực mình nữa, thậm chí mắt còn sáng ngời.

Cháu gái khóc, cháu gái khóc kìa!

Sau này ông Tần còn qua khoe khoang cháu gái thì ông có thể đả kích lại rồi.

Nghĩ vậy, khuôn mặt nghiêm khắc của ông cụ cũng trở nên vui mừng và hớn hở, quên luôn chuyện Thẩm Phi Bạch nói dối đã có thai để lấy được hộ khẩu từ ông mà đi đăng ký kết hôn.

Lúc đó, Thẩm Trung đứng kế bên chỉ biết thở dài. Ông nội bị ba cậu bé xoay như chong chóng, trước đây phải cần nịnh nọt những ba câu, còn giờ chỉ cần một câu thôi là đã khiến ba chồng khắt khe sẵn lòng ân cần hỏi han con dâu rồi.

Vào phòng bệnh, ông cụ hào hứng tiến lại gần, vừa thấy đứa bé đã sững ra.

Bình luận

Để lại bình luận