Chương 157

Nghiêm Kỷ đương nhiên nhận ra điều đó và nghiêm túc trả lời: “Cháu sẽ. Cháu sẽ đối xử với cô ấy giống như chú đối với dì Vạn Dung vợ của chú, mãi mãi đối tốt với Tê Tê.”
Mộc Quan Kỳ cuối cùng cũng nhìn Nghiêm Kỷ một cái, gật đầu: “Được. ”
Nghiêm Kỷ không nghĩ tới ba vợ lại dễ nói chuyện như vậy. Mà anh cũng không biết, đàn ông có thể nhìn ra được một người đàn ông có thật lòng hay không.
Mà Mộc Trạch Tê bên này thấy ba và Nghiêm Kỷ nói chuyện mà sợ ngây người! Dù sao ba cô ngày thường ngoài mẹ ra, thì cũng không nói mấy câu.
Trên bàn ăn, cả một nhà ấm áp hòa thuận, Nghiêm Kỷ tự mình hòa nhập vào, một chút cũng không xấu hổ. Một câu lại bà nội, em trai.
Nếu như không phải Mộc Trạch Tê nhéo anh ở dưới gầm bàn, cố nháy mắt với anh muốn cầu xin anh. Anh muốn gọi ba với Mộc Quan Kỳ, gọi Vạn Dung là mẹ.
Một bữa ăn cơm mà khiến cho Mộc Trạch Tê mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng phải ngăn cản anh nói cái gì. Mộc Trạch Tê không công khai chủ yếu là do hai người còn đang học cấp 3, nên có chút chột dạ.
Mà Nghiêm Kỷ quấn chặt lấy cô, xác định Mộc Trạch Tê không muốn chạy, mới đồng ý với Mộc Trạch Tê tạm thời không công khai. Anh cảm thấy không đủ trang trọng.
Cơm nước xong, Mộc Tư Tề nhịn không được muốn đi chơi xếp gỗ siêu cao kia, còn nói muốn chụp ảnh gửi cho anh trai Mộc Kiến Hiền xem. Mà Vạn Dung cười, còn bảo cậu bé nói với anh trai chuyện hôm nay.
Mộc Trạch Tê còn có một em trai lớn kém cô một tuổi, Mộc Kiến Hiền. Bởi vì học quân sự nên không về.
Nghiêm Kỷ cũng chuẩn bị quà cho cậu. Từ những quà tặng mà Nghiêm Kỷ tặng hôm nay mà Vạn Dung cảm nhận được đứa nhỏ này thật sự săn sóc chu đáo và dụng tâm, là để tất cả người nhà họ Mộc trong lòng.
Không khỏi mừng thầm, đó có phải là sau này con gái bà có cơ hội rồi không?
Đồ ăn đã nguội, Mộc Quan Kỳ vẫn đang ngồi ở đó, yên lặng uống rượu, ông chưa bao giờ như vậy, khiến Vạn Dung cảm thấy kinh ngạc.
Bà ngăn bàn tay tiếp tục rót rượu của ông, kề sát ông hỏi: “Quan Kỳ? Anh sao vậy, sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Mộc Quan Kỳ quay đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của vợ, con ngươi của ông rất đen, ánh mắt rất ổn định, dường như không nhúc nhích.
Vạn Dung sửng sốt, bà sợ ánh mắt như vậy của ông, đẩy ông: “Anh thấy em làm gì? Anh không vui sao?”
Mộc Trạch Tê cùng Nghiêm Kỷ rửa bát đũa xong đi ra, nghe được hỏi: “A? Ba không vui sao?”
Ba Mộc Quan Kỳ vẫn luôn nặng nề không nói, tâm trạng củA ông biến hóa luôn chỉ có mẹ mới có thể nhận ra. Mẹ nói, ba thật sự không vui.
Nghiêm Kỷ lau tay, tự rót một chén, cung kính kính chén rượu với Mộc Quan Kỳ.
Anh lớn khái có thể hiểu được tâm trạng khi con gái mình bị người đàn ông của người khác “dụ dỗ đi”. Không đánh mình một trận, thật sự là ba vợ đã khoan dung.
Mộc Quan Kỳ nhẹ nhàng đáp lễ, ngửa đầu uống. Sau đó ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Vạn Dung thấy ông cũng coi như uống đủ rồi, liền sai ông đi chơi với con trai. Mộc Quan Kỳ không giống người bình thường, ông không có một động tác dư thừa, phải để người ta chọc một cái mới động một chút.
Sau đó để Mộc Trạch Tê dẫn Nghiêm Kỷ đi dạo xung quanh. Bà dọn dẹp và đi đổ rác.
Vạn Dung vừa mới động, Mộc Quan Kỳ cọ một cái đứng lên, giữ chặt tay bà lại.
Vạn Dung bất đắc dĩ nói: “Em không phải muốn về, anh cũng đừng đi theo em, uống rượu thổi gió sẽ không thoải mái.”
“Uống rượu, chóng mặt. Phải vào phòng ngủ.”
Mộc Quan Kỳ nói chuyện rất đơn giản, nhưng Vạn Dung có thể hiểu ý của ông, ánh mắt tròn mà quyến rũ của bà nheo lại: “Lát nữa em sẽ nấu canh rượu cho anh. Phòng của con trai em vẫn còn trống, em sẽ ngủ ở đó.”
Vạn Dung thiết lập phòng tuyến kiên cố không cho ông có cơ hội thừa cơ.

Bình luận

Để lại bình luận