Chương 157

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 157

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Kể từ ngày về đến nay đã hơn một tháng, Đoan Tĩnh không nhìn thấy Hoàng đế.
Chỉ nghe nói Hoàng đế triệu Ô Lương Hãn đến kinh thành, hắn cũng được ban một phủ trạch, dự định để hắn cưới nàng về đó, sống một khoảng thời gian rồi mới quay về Khách Lạt Thấm.
Khua chiêng gõ mõ, các công tác chuẩn bị cho hôn lễ đã được hoàn thành gần hết, ngày nào Bố tần cũng bận tối mắt tối mũi thu xếp của hồi môn cho nàng.
Đoan Tĩnh lại hoàn toàn không có hứng thú.
Dường như Hoàng đế thật sự muốn gả nàng đi, thậm chí hắn còn phái tú nương lành nghề nhất thêu áo cưới cho nàng.
Hôn lễ sẽ được tổ chức vào ngày hai tám tháng sáu, là một ngày đẹp, thích hợp để cưới gả.
Thời gian vô cùng gấp gáp, Hoàng đế như thể không chờ nổi vội vã muốn gả nàng đi ra ngoài ngay lập tức.
Một ngày giữa tháng sáu, Đoan Tĩnh đờ đẫn được cung nhân hầu hạ mặc thử váy cưới, chiếc váy màu đỏ thêu bằng chỉ vàng có họa tiết phượng hoàng bay lượn nhìn dưới ánh mặt trời vô cùng hoa lệ và chói mắt.
Bố tần vui vẻ nhìn Đoan Tĩnh, ánh mắt lại mang theo sự phức tạp.
Bà ấy tự tay sửa sang lại góc váy cho Đoan Tĩnh, ướm thử vòng eo, thở dài nói, “Kiểu Nhi, sao con lại gầy đi rồi, xem chỗ thắt eo này, e là lại phải siết thêm chỉ rồi.”
Đoan Tĩnh không hề để tâm áo cưới có vừa người hay không, nàng chỉ thấy trong lòng buồn bực khó chịu, cảm giác khó chịu này dù là Bố tần, Tứ công chúa, Ngưu thường tại hay đám Lục Y có an ủi bầu bạn thế nào cũng không thể dịu đi.
Nàng không biết bản thân bị làm sao nữa?
Nàng bị bệnh hay sao?
Đoan Tĩnh chậm rãi úp mặt lên bả vai Bố tần nói, “Ngạch nương, con không ăn nổi.”
Bố tần vỗ vỗ sống lưng của nàng, sau một hồi trầm mặc mới nhẹ giọng hỏi, “Khổ sở như vậy sao?”
Đoan Tĩnh nhắm mắt không đáp.
“Nương nương, Lương công công tới tìm công chúa, nói là Hoàng thượng muốn gặp điện hạ.”
Lương Cửu Công đến đánh vỡ sự an tĩnh bên trong tẩm điện.
Đoan Tĩnh nghe thế thì mở bừng hai mắt, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng vội vàng phân phó cung nhân, “Mau, mau thay y phục cho ta.”
Đoan Tĩnh vội vàng thay xiêm y, gấp gáp đi theo Lương Cửu Công.
Bố tần ở phía sau đứng trước cửa điện, nhìn bóng dáng Đoan Tĩnh rời đi, ánh mắt phức tạp, đứng đó lẳng lặng hồi lâu không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, bà ấy mới nở nụ cười thoải mái, nói khẽ với một cung nữ có khuôn mặt bình thường bên cạnh, “Đi nói cho Hoàng thượng, bổn cung đồng ý với hắn, bảo hắn nhỡ kỹ lời hứa hẹn của mình.”
“Thỉnh nương nương yên tâm.”
……
Càn Thanh cung, bước chân vội vàng của Đoan Tĩnh bỗng chậm dần, đột nhiên nàng không biết phải cư xử thế nào.
“Công chúa, Hoàng thượng ở thư phòng, ngài biết đường rồi đấy, nô tài không đi theo nữa. Mời công chúa.” Lương Cửu Công chỉ đưa nàng đến cửa điện.
“… Được.” Đoan Tĩnh gật đầu, bất an siết chặt chiết khăn trong tay.
Mặc dù một năm không quay lại Càn Thanh cung, nhưng chuyện xảy ra ở đây rõ ràng như ngay trước mặt, sao nàng có thể quên được chứ?
Đứng trước cửa thư phòng, Đoan Tĩnh chần chừ không dám bước vào, một lúc lâu sau, nàng mới nhấc tay gõ cửa, “Nhi thần, thỉnh an Hoàng A Mã.”
“Tiến vào.” Giọng nói quen thuộc của Hoàng đế truyền đến.
Đoan Tĩnh mím môi, nàng sửa sang lại tóc tai của bản thân, sau đó mới do dự đẩy cửa bước vào.
Hoàng đế đang ngồi ngay ngắn trước án thư phê duyệt tấu sớ, thấy nàng tiến vào, hắn cũng không ngẩng đầu.
Đoan Tĩnh cắn môi hỏi, “Hoàng A Mã gọi nhi thần tới là có gì muốn phân phó?”
Nàng không hành lễ, cứ vậy đứng trước mặt hắn, chờ hắn răn dạy.
Nhưng Hoàng đế lại ngoảnh mặt làm ngơ, giống như hắn thật sự chẳng để ý bất cứ chuyện gì liên quan đến Đoan Tĩnh như lời hắn hứa.
Hắn không nhìn nàng với ánh mắt cưng chiều, khen nàng hôm nay mặc bộ y phục này thật xinh đẹp, cũng không như trước kia vội vàng kéo nàng vào ngực yêu thương chiều chuộng nàng.
Hắn tùy ý vẫy tay với nàng nói, “Đến đây, tự chọn một cái đi.”
Bị đối xử lạnh nhạt khiến cho Đoan Tĩnh cảm thấy vô cùng khổ sở, vành mắt nàng đỏ hoe trong vô thức, cố gắng không để nước mắt rơi, miễn cho hắn khỏi vô cớ khinh miệt nàng.
Đoan Tĩnh, đây là con đường ngươi lựa chọn, cho dù có phải quỳ cũng phải đi hết.
Đoan Tĩnh lấy lại bình tĩnh, cười gượng đi lên trước hỏi, “Chọn cái gì?”
“Phong hào của con.” Hoàng đế buồn bã nói.
Đoan Tĩnh nghe vậy thì kinh ngạc, sau đó lại cảm thấy bình thường, đúng là đã đến lúc nên chọn phong hào, trước khi công chúa gả chồng sao có thể không có phong hào được chứ?
Đoan Tĩnh nở nụ cười chua xót, mắt nàng nhìn theo tầm mắt của Hoàng đế xuống mảnh giấy trên bàn.
“Đây là những phong hào Lễ bộ đã dâng lên, con nhìn thử xem thích cái nào?”
Trên giấy viết ba cái tên to đùng, Thuần Khác, Khác Nhu, Đoan Tĩnh.
Đoan Tĩnh nhìn thấy phong hào quen thuộc kia, hai mắt mênh mông sương mù, không biết có phải vận mệnh xoay vòng đùa cợt nàng hay không, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn vòng về.
Khi nhìn thấy hai chữ “Đoan Tĩnh”, nàng có cảm giác số mệnh đã định.
Đầu ngón tay Đoan Tĩnh lướt chậm qua trang giấy, cuối cùng dừng ở hai chữ “Đoan Tĩnh”, “… Chọn cái này đi.”
Hoàng đế nhìn hai chữ kia chằm chằm, con ngươi co rụt, ngay sau đó nhìn nàng, gật đầu, ý vị thâm trường nói,”Cũng được. Hai chữ “Đoan Tĩnh” này rất đẹp.”
Đoan Tĩnh nghiêng đầu nhìn vào mắt hắn, nàng nhẹ giọng nói, “Con cũng rất thích, đa tạ Hoàng A Mã. Chọn xong rồi, nhi thần xin phép cáo lui.”
Ánh mắt Đoan Tĩnh lướt qua đôi mắt Hoàng đế, sau đó nàng xoay người muốn rời đi.
“Kiểu Nhi.” Hoàng đế nắm lấy cổ tay nàng từ phía sau.
“Ta nhất định sẽ làm cho con một hôn lễ long trọng.” Giọng nói trầm thấp của Hoàng đế truyền đến.
“Đa tạ Hoàng A Mã hậu ái.” Đoan Tĩnh không quay đầu lại, rụt tay về, tiếp tục bước ra ngoài.
Gả không đúng người, hôn lễ có long trọng, thì cũng chỉ là dát vàng lên gỗ mục mà thôi.
Hoàng đế nhìn Đoan Tĩnh rời đi, trong mắt là sự không đành lòng, có trời mới biết hắn muốn trực tiếp ôm nàng vào ngực đến mức nào, hắn muốn hỏi nàng rốt cuộc nàng đã phải trải qua những gì mà hắn không hề hay biết. Có trời mới biết khi nhìn thấy nàng chọn hai chữ “Đoan Tĩnh” kia, trong lòng hắn như có sóng to gió lớn.
Hoàng đế nhớ đến gã Ô Lương Hãn có được nàng nhưng lại không biết quý trọng ở trong giấc mơ đêm đó, hắn
không kiềm chế được siết chặt hai tay, chờ một chút, cho hắn thêm một chút thời gian, hắn sẽ nhổ Khách Lạt Thấm tận gốc! Hắn muốn để nàng nhìn rõ trái tim mình!
…..
Giữa tháng sáu, Hoàng đế hạ chỉ chính thức sắc phong Tam công chúa là Hòa Thạc Đoan Tĩnh công chúa.
Ngày hai tám tháng sáu sẽ tổ chức lễ cưới.
Chiều hôm đó, Đoan Tĩnh được cung nhân hầu hạ mặc váy cưới, rực rỡ lung linh, trên đầu cắm đầy châu ngọc, hoa lệ lộng lẫy.
Tứ công chúa dẫn theo một đám tiểu công chúa vào thỉnh an nàng.
Còn Ngũ công chúa, kể từ sau khi hồi cung nàng chưa từng gặp mặt nàng ta. Nhưng không đến cũng tốt, Đoan Tĩnh cũng biết cục diện hôm nay nhất định do một tay nàng ta góp phần tạo nên.
Đoan Tĩnh mặc bộ váy cưới màu đỏ thêu phượng hoàng dưới ánh mặt trời, bên dưới lớp váy hoa lệ là giày thêu hoa mẫu đơn đỏ chót, trên cổ áo và tay áo đều có hoa văn long phụng, mũ phượng lộng lẫy, hoa lệ bức người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn hôm nay được trang điểm đậm hơn bình thường, trông vô cùng quyến rũ. Môi anh đào đỏ tươi, đuôi mắt xếch lên, câu hồn nhiếp phách.
Khi Tứ công chúa cắm nốt chiếc trâm cuối cùng lên đầu Đoan Tĩnh, nàng ấy tán thưởng nhìn nàng, cảm khái, “Kiểu Nhi, hôm nay tỷ đẹp đến mức muội chỉ muốn giấu tỷ đi.”
Đoan Tĩnh liếc mắt nhìn bản thân trong gương, đẹp thì có tác dụng gì, nữ tử trang điểm vì người mình thích.
Cái tên nam nhân xấu xa kia, thật sự không xứng đáng với nàng.

Bình luận

Để lại bình luận