Chương 158

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 158

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Hai tay đặt ở trước ngực, dùng sức nắm áo sơmi hắn, động tác nhỏ cũng bị hắn nhìn vào trong mắt.

“Muốn ra ngoài?” Hắn hỏi.

Khuynh Thành sợ hãi vội vàng lắc đầu, “Em… Em không đi ra, Tiểu Minh không cho em đi ra ngoài, em liền không đi ra ngòai, chỉ cần cho em cơm ăn.”

Buồn rầu quá lâu lo lắng cô sẽ nhiễm bệnh, ăn xong một ngụm cuối cùng, Khôi Minh cầm áo sơmi to rộng cùng áo khoác mặc vào cho cô .

“Mang em đi ra ngoài đi một chút, không cho phép khóc.”

Trong lòng vui sướng, ngẩng đầu nhìn hắn lộ ra tươi cười vui vẻ, đơn thuần không có một chút phòng bị.

Dưới chung cư là hoa viên, Khôi Minh ôm cô xuống lầu, đem cô đặt ở trên ghế dài.

Vừa lúc là buổi chiều, mùa thu gió thổi thực lạnh, cô bọc áo khoác, sợ hãi phải ngồi một mình, hướng về phía hắn vươn tay.

“Tiểu Minh ôm, không cần ném em một mình, ôm được không.”

Khuôn mặt nhỏ kiều mềm, miệng chu lên, gương mặt hồng hào nộn nộn, đuôi mắt nhiều hơn vài phần vũ mị, làm nũng nói từ miệng cô nói ra là hữu dụng nhất.

Khôi Minh rốt cuộc lộ ra tươi cười thêm vài phần ôn nhu, cong lưng tới gần cô.

“Vì sao không muốn ngồi một mình? Bụng lớn như vậy, ôm em không tiện.”

“Ô không, sợ hãi, em sợ hãi, anh ôm em.”

Lo lắng sẽ bị vứt bỏ, cô như vậy căn bản đã mất đi năng lực sinh tồn, càng sợ hãi trong bụng liền truyền đến từng đợt run rẩy, tiểu gia hỏa bên trong đang đá cô, mỗi lần truyền đến loại phản ứng này, cô đều gấp đến mức khóc ra.

Khôi Minh vẫn là chiều cô, nâng cái mông lên, để cô ngồi trên cánh tay mình , đem mặt cô gắt gao chôn ở xương quai xanh hắn.

Chung quanh đều là một ít đứa trẻ cùng người lớn, ánh mắt thỉnh thoảng từ trên người bọn họ liếc nhìn qua, không muốn nghe lời bàn tán đồn đãi vớ vẩn, Khôi Minh ôm cô đi vào tận cùng bên trong hoa viên, trong rừng cây nhỏ có cái bàn đá, nơi đó không có người.

Xuyên qua quần áo, vuốt ve cái bụng tròn vo, không ngừng ở trên bụng cọ xát, đã tám tháng, cũng sắp sinh ra, hắn còn có chút chưa chuẩn bị, nên nuôi dưỡng đứa nhỏ này thế nào.

Khuynh Thành là một tay hắn nuôi lớn, nhưng đối với đứa nhỏ này, hắn cũng không để bụng như vậy.

“Khuynh Thành muốn con trai hay là con gái?”

“Con trai…”

“Vì sao?”

Cô đem gương mặt buồn rầu để ở trên cổ hắn, hô hấp dồn dập, cũng không nói lời nào.

“Bé gái em không thích sao? Sinh ra nhất định thật xinh đẹp, lớn lên nhất định sẽ rất giống em.”

Khuynh Thành vẫn không nói chuyện.

Hắn sẽ không biết nguyên nhận cô muốn sinh bé trai, kỳ thật là hy vọng về sau con trai có thể bảo hộ cô, như vậy sẽ không bao giờ phải chịu đựng hắn khi dễ nữa.

Nếu có thể , mang cô rời khỏi nơi này càng tốt.

Khuynh Thành vào một buổi tối liền đột nhiên đau bụng , đại khái là sắp sinh, Khôi Minh cuống quít ôm cô đi bệnh viện.

Trên đường cô không ngừng dùng sức bóp chặt hắn, khóc nói mình đau quá, bụng không ngừng run rẩy, cô kêu to thanh âm cũng đã khàn khàn, mồ hôi chảy ra càng nhiều, Khôi Minh cực kỳ đau lòng, cho đến khi thấy có máu từ giữa hai chân cô chảy ra.

Khuynh Thành khó sinh, đưa vào phòng giải phẫu một giờ, vẫn chậm chạp không có dấu hiệu muốn đem đứa bé sinh ra , cô sẽ nguy hiểm, Khôi Minh run rẩy ký xuống bản đề nghị phẫu thuận, không ngừng nhắc mãi với bác sĩ phải giữ được người lớn.

Để đứa bé trong bụng chết đi cũng không sao, Khuynh Thành của hắn không thể có việc gì.

Trong phòng giải phẫu vang lên tiếng khóc thống khổ , khóc la hét cứu mạng, Khôi Minh tuyệt vọng dựa vào vách tường, đôi tay run rẩy bụm mặt, chậm rãi cuộn tròn chân ngồi xổm xuống.

“Khuynh Thành… Khuynh Thành, không thể có việc gì, em không thể có việc gì, cầu xin em.”

Dày vò bốn giờ, hắn rốt cuộc cũng nhận rõ nhân loại có bao nhiêu yếu ớt, hắn quá sợ hãi mất đi cô, cho dù là mất đi một sợi tóc cũng không được, Khuynh Thành của hắn cần phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Bình luận (0)

Để lại bình luận