Chương 158

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 158

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Thứ bảy.
Chi Đạo đến sớm, mở cửa siêu thị, tiện thể đứng hút một điếu thuốc.
Nhìn xuống bàn tay mình, bộ móng đỏ mới sơn hôm trước đã bị bong hai ngón. Chi Đạo ném tàn thuốc đi, nhai một viên kẹo cao su, cầm theo túi đựng rác, quành một cái đi đến thùng rác gần siêu thị.
Mới sáng sớm, đường phố quạnh quẽ chẳng có bóng người, ngoài những ông lão bà lão ngủ sớm dậy sớm đang vận động buổi sáng.
Lúc ngẩng đầu, Chi Đạo bất chợt nhìn thấy Minh Bạch đang cầm một cái hộp chuyển phát nhanh, nghiêm túc đọc thông tin trên đó.
Anh không hề phát hiện ra Chi Đạo. Chi Đạo cũng nhân cơ hội hiếm có này, ngừng lại, đứng tại chỗ đánh giá người con trai trước mặt:
Có một loại người, cho dù ăn mặc đứng đắn, nghiêm túc đứng yên một chỗ, lại càng khiến cho người khác muốn làm chuyện xấu với họ.
Da thịt thiếu niên như tuyết, trắng nõn sạch sẽ, dung mạo tuấn tú, tinh khôi. Tóc húi cua, không nhuộm, màu đen nguyên bản càng tăng thêm vẻ nam tính cho anh, Thái dương trơn bóng, thần thái sáng loáng, khí chất tươi mát, sức sống thiếu niên đang bùng nổ trên người anh. Một thân áo dài màu xanh lam nhạt kết hợp với quần dài màu xám, gió nhẹ thổi qua, quần áo mỏng manh dán sát vào người, phác họa ra dáng người hoàn hảo của anh, vai rộng eo hẹp, đúng là thanh niên chất lượng tốt.
Khí chất tươi sáng ấm áp, như thiên thần đang đứng trong ánh nắng sớm nhu hòa của mùa hạ.
Anh vẫn trắng như vậy. Trắng đến mức có thể nhìn rõ những mạch máu nhỏ màu xanh lơ trên mu bàn tay.
Chi Đạo nhìn chân Minh Bạch, còn cao hơn thùng rác một đoạn.
Dài hơn trước rồi.
Chi Đạo theo bản năng nhón chân, nâng đùi phải lên cách mặt đất, cúi đầu nhìn qua, bàn chân không tiếng động hạ xuống, lại ngẩng đầu nhìn sang.
Vẫn ngắn như vậy. Hai năm sau, đến cả chân cô cũng không biết cố gắng.
Chi Đạo tự nhiên đi qua, giả vờ như bình thường, vứt túi đựng rác vào thùng rác, đầu cũng không thèm quay lại, nhanh chóng bước về siêu thị.
Minh Bạch cảm giác được, lập tức ném hộp hàng chuyển phát nhanh vào trong thùng rác, rồi đi theo sau cô.

“Muốn mua cái gì?” Chi Đạo đứng sau quầy thu ngân, cúi đầu nghịch hộp kẹo cao su.
Minh Bạch đứng đối diên với cô, cách một cái kệ thủy tinh đựng đầy thuốc lá, nhìn cô chằm chằm, tay phải đặt lên mặt quầy, ngón tay gõ gõ đếm nhịp. Anh cố ý dùng giọng điệu dịu dàng hỏi cô:
“Mấy năm nay em không học lớn học sao?”
“Không có.”
Minh Bạch đến Bắc lớn. Cô không học lớn học.
HIện tại, một người thanh cao, nhã nhặn, một người tầm thường, vô vị.
Trước đó, Chi Đạo còn cảm thấy cuộc sống “bình thường” của mình hoàn toàn không có gì phải xấu hổ, nhưng sự đối lập mãnh liệt này khiến cô lần đầu tiên cảm thấy thì ra cuộc đời mình tầm thường vô vị đến chừng nào. Ngay tại giờ phút này, tình cảnh này, Chi Đạo mới nhận ra một chuyện—– cô tục tằng.
Loại nhận thức này sắc bén như dao, nhưng cũng chỉ nhói một cái như bị sâu cắn rồi rất nhanh đã biến mất.
Sợ người khác nói mình không tốt, cho nên cô tự nhận bản thân không tốt trước.
“Năm lớp 12, trong nhà xảy ra vài chuyện, tốn rất nhiều tiền. Tôi đã bán học tịch đi, mấy năm nay cũng chẳng muốn cố gắng tiến tới làm gì, chỉ muốn làm một nhân viên thu ngân nhỏ nhoi, chưa từng nghĩ đến chuyện học lớn học.”
Minh Bạch rất muốn thông qua Chi Đạo của hiện tại nhìn lại bóng người trước kia đã từng nói với anh: “Minh Bạch, anh cũng phải cố lên. Mọi chuyện rồi sẽ chuyển biến tốt đẹp thôi.” Nhưng người trước mắt càng rõ ràng, hồi ức về nhát dao kia càng khắc sâu hơn, anh đành phải ngừng lại.
“Vì sao lúc đó không nói với anh?”
Thiếu niên cong người, hạ eo, ghé sát lại gần Chi Đạo.
Mùi hương trên người anh lan tỏa trong không khí, nhanh chóng tấn công vào xoang mũi của Chi Đạo, cô mơ hồ trở lại tháng ngày bị anh khống chế gắt gao, tâm thần không yên.
Chi Đạo dịch người, lùi xa ra một chút, tốc độ nói rất chậm: “Nói cho anh, sau đó thì sao? Khi đó, chúng ta chỉ là học sinh cấp ba. Anh không giải quyết được, tôi cũng không giải quyết được, nhiều lắm chỉ xem như tố khổ với anh chút thôi. Tố khổ cũng đâu có giải quyết được gì, chỉ là làm một việc vô nghĩa. Cho nên, chuyện đó ít đi một người biết thì có làm sao?”
“Sao em biết anh không giải quyết được?”
Chi Đạo nhẹ nhàng vứt lại vấn đề cho Minh Bạch: “Anh có cái gì khiến tôi tin tưởng là anh có thể giải quyết được?”
Chàng thiếu niên trầm mặc. Đúng là trên phương diện tiền bạc, anh không có cách nào để giải quyết hết.
Cách một lát, Minh Bạch lại hỏi: “Chia tay cũng bởi vì lý do này sao?”
Chi Đạo lắc đầu, sau lại gật đầu: “Nhưng chủ yếu là vì lúc đấy tôi càng thích độc thân hơn, bớt phiền phức. Từ năm lớp 12, tôi đã biết thành tích của tôi không thể đuổi kịp anh. Anh xem, bây giờ anh còn đang học lớn học, tôi đã ngồi ở nơi này, mỗi ngày thu tiền.”
Chi Đạo thả hộp kẹo cao su lại chỗ cũ, lẳng lặng nhìn không gian giữa hai người, tưởng như tĩnh lặng mà thật ra là sóng ngầm mãnh liệt.
Minh Bạch đột nhiên cúi đầu hỏi: “Em còn thích anh không?”
Chi Đạo nhìn thẳng vào mắt anh, chần chờ một lát mới đáp lời: “Không thích.”
“Không thích nữa cho nên mới yêu đương với người khác một năm?” Ngữ khí của Minh Bạch rất ôn hòa, nhưng ngọn lửa tức giận đã sớm hừng hực trong cơ thể.
Cai thuốc lá được hai năm, thời khắc này, cơn nghiện thuốc của anh lại bị Chi Đạo ép ra. Lúc này, Minh Bạch rất cần một loại chất kích thích để áp chế sự đau đớn trong lồng ngực.
“Anh ấy rất phù hợp với tôi.”
Minh Bạch theo thói quen ma sát với ngón trỏ, trên mặt vẫn nhẹ nhàng mỉm cười: “Thích hợp đến mức nào? Như thế nào là thích hợp? Hay là kích cỡ của hai người hợp nhau? Anh ta lấp đầy được chỗ phía dưới của em sao?”
Đồ khốn kiếp. Chi Đạo nhẹ nhàng nhíu mày: “Minh Bạch.”
Minh Bạch chợt bừng tỉnh, xoa xoa giữa mày, cúi đầu: “Thực xin lỗi.”
Một thoáng vừa rồi anh đã mất khống chế, Minh Bạch ảo não xin lỗi cô: “Anh nói sai rồi.”
“Không mua gì thì đi đi.”
Minh Bạch vẫn cúi đầu, nhận tội.
“Tôi thật sự không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh nữa.”
Hiện tại Chi Đạo đã biết, Minh Bạch quá thiếu cảm giác an toàn. Anh hay lo được lo mất, nên muốn cắt đứt mọi liên hệ của cô với những người khác phái, chiếm cứ toàn bộ thời gian riêng tư của cô, lừa cô, dụ dỗ cô, tiến công cô, cuối cùng cho dù phải mạo hiểm vi phạm pháp luật cũng muốn cầm tù cô. Sự cố chấp của anh, tình yêu điên cuồng của anh khiến cô hít thở không thông. Hành động của anh khiến cô hiểu ra: một khi bị anh nhắm vào, sẽ giống như con mồi bị dã thú nhắm trúng, khó có thể thoát thân. Chi Đạo đúng là rất may mắn mới có thể rời đi.
Chi Đạo lại là người hoàn toàn trái ngược với Minh Bạch. Thậm chí, so với bản thân cô hồi lớp 12, cô của hiện giờ càng tùy tiện hơn, không chút nhiệt huyết, giống như cá chết, đối với chuyện tình cảm chỉ có thái độ nước chảy bèo trôi, ra sao cũng được. Trong lần xem mắt hơn mười ngày trước, cô gặp được người yêu hiện tại, cảm thấy hai người ở chung cũng không tồi, cuộc sống như vậy cũng có thể tạm chấp nhận. Vì thế, Chi Đạo đồng ý, cô nghĩ, ai mà đến tuổi chẳng phải lấy chồng sinh con, cứ sống bình dị như vậy cũng chẳng sao, dù sao hiện giờ cô cũng chẳng còn sức ứng phó với những chuyện ngoài ý muốn.
Cho dù, hiện tại trái tim cô vẫn còn rung động vì Minh Bạch.
Nhưng những ngày bị giam cầm đó như một bóng ma ám ảnh cô, lòng cô hiện tại vẫn còn sợ hãi.
“Đều đã qua rồi.” Chi Đạo nghiêm túc nói với Minh Bạch: “Minh Bạch, tôi đã có bạn trai rồi.”
“Vương Hiểu Vĩ?”
“Ừ.”
“Anh ta trông thế nào?” Nghe tên rất bình thường.
Minh Bạch hoàn toàn tự tin với bề ngoài của mình, nhất là hôm qua anh đã phí công ăn diện một phen. Anh hoàn toàn tin tưởng, trong đám đông anh nhất định là người được chú ý nhiều nhất, người đẹp trai hơn anh còn chưa ra đời đâu!
Minh Bạch theo bản năng nhìn ra gian hàng bách hóa, nơi đó bày một loạt gương. Chàng thiếu niên trong hơi nâng cằm, dung mạo của anh chính là minh chứng cho câu hoa nhường nguyệt thẹn, khả năng chiến thắng tăng thêm một bậc.
“… Cũng tạm.”
“Bao nhiêu tuổi?”
“… Lớn hơn anh năm tuổi.”
Minh Bạch nhỏ giọng thì thầm không muốn cô nghe thấy: “Đồ ông già…”.
Chi Đạo không có tâm trạng quan tâm đến suy nghĩ của anh: “Chắc lát nữa anh ấy sẽ đến đây.”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có người gọi tên cô.
Giọng nói nồng hậu, trầm ổn.
“Chi Đạo.”

Bình luận

Để lại bình luận