Chương 158

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 158

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Phía dưới lôi đài cách đó không xa, một lão nhân mặc một thân đường trang màu xanh ngồi đó, cầm nạng trong tay dập xuống mặt đất, giọng nói nghiêm túc của ông ta mang theo lửa giận ngút trời, quanh quẩn trong phòng quyền anh.

“Có biết sai không!”

Quý Đỗ chống cánh tay run rẩy, cố gắng để mình ngồi dậy, nhưng mỗi lần đều nặng nề ngã xuống đất.

Hắn không ngừng thở dốc, cổ họng đè nén như có đờm bị chặn lại.

“Tôi không sai… Tôi thích cô ấy, ông muốn tôi rời bỏ cô ấy, không thể.”

Lão nhân tức giận đến toàn thân run rẩy, nếp nhăn đều dồn về một chỗ, cầm nạng yêu cầu ba tráng sĩ đứng bên cạnh: “Đánh cho tôi! Đánh chết cho tôi! Hôm nay nếu nó không nhận sai thì không được dừng lại!”

“Vâng!”

Quý Đỗ bị túm cổ áo nâng lên, không có bất kỳ sức lực nào, chỉ có thể híp mắt nhìn người trước mặt, người đàn ông đầy cơ bắp, khuôn mặt căng thẳng nghiêm túc.

Ngay sau đó, mặt bị đấm một quyền, hắn lại một lần nữa ngã xuống, không chút lưu tình bị ném xuống đất, nội tạng vỡ vụn, máu phun ra một tiếng, không ngừng run rẩy trên mặt đất.

Không đợi hắn hộc máu xong, một người khác lại tới đè lên chân tay hắn xuống mặt đất, xương khớp kêu răng rắc, cổ họng nóng ran, hắn cố nén tiếng kêu đau đớn muốn hét lên trong cổ họng.

Lam Đà thì bị giam giữ trong phòng trà ở nhà, phải quay mặt vào tường và suy nghĩ về lỗi lầm của mình, trên mông cũng bị đánh không ít roi, ngoại trừ nằm sấp hắn cũng chỉ có thể quỳ, mỗi ngày cứ hai giờ lại có người giúp việc tới giám sát hắn một lần, không quỳ tốt sẽ bị đánh vào mông.

Video bị lan truyền quá rộng rãi, mẹ Lam Đà là người làm chủ gia đình, con trai mình lại đi cưỡng hiếp tập thể con gái nhà người ta, dù biện minh cái gì cũng không thể tha thứ được, làm con người ta như sống trong địa ngục, bị đánh còn chưa đủ, cần phải phạt nặng.

Tin tức về video x vốn sắp lên hotsearch liền bị bốn gia tộc cứng rắn đè xuống, bọn họ vì tiền cái gì cũng có thể làm ra, huống chi liên quan đến gia nghiệp, để dẹp được scandal đã phải tiêu tốn không ít tiền của và công sức.

Quỳ hai ngày, Lam Đà cuối cùng cũng bắt được một người giúp việc hèn nhát, uy hiếp cướp điện thoại di động, gọi cho Đàm Lam.

Vốn cho rằng bên kia sẽ không nghe điện thoại, không nghĩ tới giây tiếp theo đã bắt máy.

Lam Đà nghe được giọng nói của hắn, nói:

“Tôi chuẩn bị lên máy bay, bị ba mẹ đày sang Thụy Điển.”

“Mẹ kiếp? Cậu nghiêm túc đấy chứ? ”

Đàm Lam giật giật khóe miệng, cầm vali nắm chặt: “Đương nhiên không phải.”

Lam Đà liếc qua, che tai nghe thấp giọng nói: “Cậu ở sân bay à? Cậu định đi à? Vậy là cậu sẽ không quay lại, phải không? ”

“Sao tôi lại nghe thấy giọng cậu vui vẻ vậy hả.”

“A, nào có haha! Không trở về cũng tốt, không trở về sẽ thiếu đi một đối thủ cạnh tranh.”

Đàm Lam không ngừng quay đầu vừa nhìn biển báo xung quanh vừa đi về phía trước, bánh xe vali trượt nhanh trên mặt đất nhẵn nhụi, ánh mắt hắn nhìn bốn phía, khóe miệng nhếch lên cười.”

“Làm cậu thất vọng rồi Lam Đà, tôi chuẩn bị đi, lần sau gặp mặt rồi nói sau, tôi cũng sẽ không nhường Vân Tô Tô cho cậu đâu.”

Hắn cúp máy, nhìn thấy phía trước có hai vệ sĩ mặc âu phục chạy về phía hắn, liền kéo vali bỏ chạy.

Quả nhiên, hai vệ sĩ kia nhấc chân đuổi theo hắn, dây tai nghe lắc lư trên không trung, nhấn nút thông báo cho người đối diện biết phương hướng hắn chạy trốn, nhanh chóng đi qua chặn lại.

Đàm Lam một đường kéo vali màu đen chạy, tốc độ nhanh đến nỗi áo gió thổi ra phía sau, trong nhà ga rộng rãi có đám người ồn ào, không ít đoàn du lịch, đám người kết bạn qua lại.

Phía trước có người đột nhiên lao ra, hắn không chút do dự dùng vali đập vào, hai vệ sĩ hoàn toàn bất ngờ không kịp đề phòng bị vali đè trên mặt đất.

Hắn nhanh chóng khom lưng tránh né những người đang xếp hàng, chen chúc chạy qua đội ngũ đang lấy vé, cầm lấy mấy chiếc xe hành lý ném qua hướng bọn họ, đám người trong nháy mắt loạn thành một nồi cháo.

Mười mấy vệ sĩ bị hắn đùa bỡn xoay quanh, chạy vài vòng quanh hai nhà ga vẫn không bắt được hắn, cuối cùng biến mất ở thang máy. (cái này là thang máy cuộn trong sân bay hay có đó ạ^^)

Đàm Lam ngồi trên lan can thang máy một đường trượt xuống, nóng nảy cởi áo gió chỉ mặc một áo cộc tay, thở hồng hộc chạy ra khỏi nhà ga rồi ngồi lên xe buýt đi vào trung tâm thành phố, thở dốc liên tục.

Hắn vuốt mái tóc dính đầy mồ hôi, lông mày kiếm sắc bén khẽ nhíu, đôi mắt hẹp dài mệt mỏi nhắm lại, sắc mặt nghẹn đỏ lên, quá lâu không vận động, thiếu chút nữa trượt ngã.

Điện thoại di động trong túi rung lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, hoá ra là Trịnh Nghị gọi tới, hắn không chút do dự nhận điện thoại chửi xối xả.

“Mẹ nó cậu còn có mặt mũi gọi điện thoại cho tôi! Chơi chiêu này phản bội bạn bè được đấy! Đừng quên rằng cậu cũng là một trong những người cưỡng hiếp cô ấy! Ở đây giả vờ giả vịt gì, muốn một mình làm người tốt hả?”

Giọng nói giận dữ cũng không thể kích nổi một tia gợn sóng ở bên kia, ngược lại truyền đến tiếng hắn cười khẽ, Đàm Lam nghe thấy da gà cả người nổi lên.

“Chạy nhanh đấy, vừa rồi ba cậu còn liên lạc với tôi, nói để cho tôi gặp cậu, nhất định phải báo vị trí của cậu cho ông ấy, cho nên nếu cậu dám tiếp cận Vân Tô Tô, người đầu tiên tới cửa tìm cậu, chính là ba cậu.”

Hắn trong nháy mắt tức giận đỏ cổ: “Đmm Trịnh Nghị!”

Trong xe không ít người quay đầu lại nhìn hắn, hắn phẫn nộ thở hổn hển, đầu bên kia đã sớm cúp điện thoại, hắn không khống chế được muốn đem di động ném trên mặt đất phát tiết, nhưng lại chỉ có thể nắm chặt.

Ngoại trừ thứ này, hiện tại trên người hắn không có một xu!

Bình luận (0)

Để lại bình luận