Chương 158

“Nào, để ông nội bồng. Ông nội phải là người đần tiên bồng cháu gái bé bỏng của ông mới được. Chao ôi, ngoan quá đi mất, qua ông nào.”

Ông bà cụ đều mềm lòng trước đứa bé.

Đã bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm hai người họ không được bồng thêm cháu nữa.

Giờ đây Tạ U U lại sinh cho họ một cô cháu gái hoạt bát, đáng yêu thế này, hai ông bà vui đến mức cười mãi không ngừng.

Thẩm Phi Bạch bồng đứa bé sang, Tạ U U nằm trên giường bệnh, nở nụ cười đầy hạnh phúc.

“U U, vất vả cho con rồi, con có công rất lớn, ba sẽ đối xử tốt với con hơn.”

Được ông cụ chấp nhận, Tạ U U vừa vui mừng vừa thấp thỏm không yên, không ngờ hai người họ sẽ thích con mình như thế.

“Con cảm ơn ba.”

“Phải đó. Ôi cháu gái ngoan của bà, đáng yêu quá đi mất, da trắng trẻo giống mẹ nó chưa này.” Bà cụ vươn tay tới, chơi đùa với cháu: “Đúng không nào công chúa của bà, ngoan quá đi à.”

Thẩm Trung không phục: “Ông nội, sao ông lại được ôm trước chứ, cháu là anh nó chứ bộ.”

Thẩm Trung vừa nhìn thấy em bé trong ngực ba mình thì lòng như muốn nhũn ra vậy.

Nhất là đôi chân và đôi tay nhỏ nhắn ấy, chúng vung nhẹ trong ngực ba cậu bé, vừa trắng nõn vừa múp, vừa cầm được ngón tay của ba là cho vào miệng ngậm ngay, đáng yêu chết mất.

Ông nội mà ôm con bé là thể nào cũng không chịu buông, thế thì cậu ấy nào còn cơ hội ôm em nữa đâu chứ?

Ông cụ trừng mắt nhìn cậu bé: “Hừ, thằng nhóc láo toét này, ông lớn hơn, đương nhiên mày phải nhường ông rồi.”

“Đừng cãi nhau nữa mà.” Em dâu lên tiếng: “Con là thím của con bé, con phải là người đầu tiên bồng nó chứ.”

Cuối cùng, đứa bé bị mọi người giành qua giành lại, Thẩm Phi Bạch thì ngồi ở đầu giường chăm sóc cô vợ nhỏ đã vất vả sinh con gái cho mình. Anh nắm bàn tay mảnh khảnh của Tạ U U, đặt một nụ hôn lên trán cô.

“Vất vả cho bà xã rồi.”

Một tuần sau sinh, Thẩm Phi Bạch đưa hai mẹ con về nhà. Con nhỏ đói bụng nãy giờ, oa oa khóc nhưng đã được bảo mẫu bồng qua cho sữa. Tạ U U vén áo lên, nhìn con gái mút đầu vú một cách tự nhiên, tay thì cầm bàn chân nhỏ nhắn của cô bé và vỗ nhẹ vào lòng bàn chân nó.

“Nhỏ này cắn mạnh quá, nhẹ chút được không. Thẩm Phi Bạch, anh mau nhìn con gái anh kìa, nó bấu em đau quá.”

Thẩm Phi Bạch thấy con bé bị mẹ đánh, trông như sắp khóc tới nơi bèn vội vàng chạy qua dỗ. Hết dỗ dành vợ đến dỗ dành con, mãi rồi cũng quen với việc này luôn nên thị trưởng Thẩm rất biết cách dỗ, cả hai mẹ con đều vừa lòng.

Bình luận

Để lại bình luận