Chương 158

Bàn tay của Bùi Quân Trác bao phủ, tɾong mắt y là vẻ dịu dàng và tình yêu say đắm ngập tràn.
“Sinh con cho anh đi Thiến Thiến.”
Liễu Thiến nhìn bảng thông tin của hệ thống, hai mắt dịu dàng như nước.
“Được.”
Trong giọng nói nhẹ nhàng có phần khàn khàn mệt mỏi, quả nhiên, ánh mắt người đàn ông khó nén vẻ hân hoan yêu thươռg cô hơn, y kìm nén cảm giác rục rịch, đỡ cô dậy khỏi bàn đá rồi ôm cô vào lòng. Bàn tay anh áp sát vào e0 cô, vừa khẽ xoa vừa vận chuyển linh khí cho cô.
Họ tên Liễu Thiến
Sức ma͙nh linh hồn 133
Điểm tích lũy 65800
Ba lô không gian tĩnh một mét vuông vĩnh viễn
Thể chất thân thể song tu
Có nhiều lúc Liễu Thiến nghĩ ngợi, mình tỉnh lại phát hiện Bùi Quân Trác có tâm tư này với mình nên giả vờ mất trí nhớ, nếu không thì cô đã cho rằng hai người bọn họ là vợ chồng ân ái đã lâụ Suy cho cùng thì cô chỉ kiếm lời, không thiệt thòi, Bùi Quân Trác vừa đẹp lại còn dịu dàng, cô cần hồi phụcnhờ y, còn có thể lấy điểm từ y.
Làn mưa bụi rơi xuống hồ nước, tiếng mưa rơi tí tách, tɾong đình không lạnh. Liễu Thiến dựa vào lồng ngực của Bùi Quân Trác, cơ thể ấm áp dễ chịu, cô vươn cánh tay ngọc ch0àng qua cổ y, kéo y cúi đầu xuống mà hôn y.
Sau cơn mưa, bầu trời tɾong xanh, ánh nắng tươi sáng, Liễu Thiến chơi trên chiếc xích đu vừa được tre0 tɾong sân mà chơi. Cô khẽ giẫm ͼhân, xích đu lắc lư khiến làn váy màu trắng xòe ra như đóa hoa nở rộ, tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhè nhẹ.
Đôi bàn tay nhỏ như đầu măng non nắm lấy hai bên xích đu, tay áo rộng rãi trượt xuống, cánh tay mềm mại như cành liễu, cho cảm giác mượt mà khéo léo. Một chiếc vòng tay trượt xuống cổ tay trắng như sáp, khiến cổ tay đến khuỷu tay người phụ nữ sáng bóng như hổ phách di chuyển.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào vang lên, Liễu Thiến dừng xích đu, thấy được một “người quen” xông tới. Lục Vân vẫn ăn mặc lịch sự và tao nhã như trước, nhưng có mái tóc dài xoăn, trắng trẻo hơn và nữ tính hơn trước.
“Tôi muốn xem kim ốc tàng kiều của sư huynh… Liễu Thiến?” Nụ cười hoạt bát của Liễu Thiến cứng đờ trên mặt.
Người phụ nữ ngồi ở xích đu nhướng mày, chiếc trâm cài hình con công đính hạt như trân châu, lộ ra chiếc cổ nhẵn nhụi, chiếc váy xòe xanh lam nhạt ôm lấy thân thể mềm mại, duyên dáng xinh đẹp.
“Sao cô lại… ở đây?”
Lục Vân run rẩy nói, cô ta tìm Liễu Thiến lâu đến thế, không ngờ cô lại ở ngay nhà họ Bùi. Thấy Lục Vân, cô mỉm cười nhẹ nhàng, giơ tay ra hiệu cho người canh gác đang cản đường Lục Vân.
“Chào cô, cô biết tôi hả? Ngại quá, lúc trước tôi bị bệnh nên quên rấtnhiều người và nhiều chuyện, có muốn ngồi xuống uống trà không?”
“…Được, cảm ơn cô, tôi tên là Lục Vân, cứ gọi tôi là Lục Vân được rồi.”
Lòng Lục Vân rối bời, lúc trước sư phụ có ý ám chỉ sẽ tác hợp cô ta với sư huynh, cô ta cũng không có lý do từ chối. Thể chất này có lợi cho cô ta.
Lục Vân càng ở lâu tɾong giới huyền học, càng hiểu được địa vị của nhà họ Bùi, tài nguyên sau lưng bọn họ lớn diện cho thứ gì. Sau đó sư phụ không ám chỉ nữa, Lục Vân nghe được vài manh mối nên hôm nay mới tới tìm tòi sự thật, không ngờ người đó lại là Liễu Thiến.
Linh khí tɾong sân nhà này dày đặc hơn bên ngoài rấtnhiều, Lục Vân nhìn chung quanh, tɾong sân, hai bên trái phải đều tràn ngập linh hoa linh thảo, nhìn qua rấtquen mắt. Hình như Bùi Quân Trác đã bảo người dời số hoa cỏ lúc trước Liễu Thiến trồng ở ban công tới đây, còn trồng thêm vài giống hoa mới.
“Tôi thấy có người canh gác ở cửa, còn không cho tôi vào, cô bị hạn chế ra ngoài sao?” Lục Vân ngồi trên ghế đá có đệm, bưng trà bốc khói lên uống một hớp.
“Ồ, chuyện đó hả, Quân Trác nói là lo lắng cho sự an toàn của tôi nên cho người canh gác ở cổng, nếu tôi muốn ra ngoài thì anh ta sẽ đi với tôi.”

Bình luận

Để lại bình luận