Chương 158

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 158

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Xuân Thiên đâu? Sao không thấy nàng ấy?” Đoan Tĩnh hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng mà một tân nương nên có, nàng thản nhiên đến mức giống như tân nương hôm nay không phải là nàng, nhàn rỗi nên bắt đầu quan tâm đến người khác.
Tứ công chúa nghe vậy thì ngẩn người, ngay sau đó vội vàng đáp, “Hôm nay nàng ấy hơi không thoải mái, tỷ…. tỷ không cần lo lắng, lát nữa muội đi thăm nàng ấy.”
Đoan Tĩnh nhíu mày, “Không thoải mái? Đã gọi thái y chưa? Gần đây mỗi khi Lưu viện sử thỉnh an với ta luôn làm ra vẻ thần thần bí bí, có phải bệnh của Xuân Thiên rất nặng hay không?”
Đoan Tĩnh càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, nàng vội vàng đứng dậy nói, “Không được, tỷ phải đi thăm nàng ấy.”
“Ôi chao!” Tứ công chúa vội vàng đè nàng ngồi xuống, “Tỷ tỷ tốt của muội, tỷ ngồi yên một chỗ đi. Muội đảm bảo nàng ấy không sao cả. Qua cơn bệnh này, có khi nàng ấy lại khoan khoái hơn nữa đấy?”
Đoan Tĩnh kinh ngạc hỏi lại, “Sinh bệnh thì có gì mà khoan khoái?”
Ngay khi Tứ công chúa muốn nói gì đó, nhưng chưa biết nên mở lời thế nào, Bố tần đi đến.
Tứ công chúa như trút được gánh nặng, vội nói, “Kiểu Nhi, tỷ với Bố tần nương nương tâm sự đi nhé, bọn ta chờ tỷ ở bên ngoài.” Dứt lời nàng dẫn nhóm tiểu công chúa bước ra ngoài.
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
“Kiểu Nhi, hôm nay con phải xuất giá, ngạch nương không có gì muốn dặn dò con, chỉ hy vọng con làm theo trái tim mình và sống vui vẻ hạnh phúc hết đời.”
“Ngạch nương…” Đoan Tĩnh nhìn Bố tần, trong lòng rối như tơ vò, nước mắt lăn dài thành từng chuỗi ngọc đứt quãng, “Nữ nhi bất hiếu, rất xin lỗi ngài.”
Bố tần vội vàng đè tay lên môi nàng, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng nói, “Được rồi được rồi, khóc cái gì… Hôm nay là ngày lớn hỉ của con, phải cười chứ.”
Dứt lời, giọng nói của Bố tần cũng trở nên nghẹn ngào, “… Kiểu Nhi, Đoan Tĩnh, con nhất định sẽ hạnh phúc. Đừng nói những lời như xin lỗi, con hạnh phúc là được, con hạnh phúc là được… những cái khác không quan trọng.”
“Chỉ cần con hạnh phúc, cho dù ngạch nương ở đâu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.” Bố tần trìu mến sửa lại tóc mai cho Đọn Tĩnh.
Mẫu tử hai người ôm nhau khóc nức nở.
Bà mai bên ngoài thúc giục sắp đến canh giờ.
Bố tần mỉm cười lau nước mắt, phất tay nói, “Được rồi, đi thôi, đừng khóc, phải cười…”
Đoan Tĩnh quỳ “phịch” xuống đất, dập đầu ba cái, ngay sau đó nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ mông lung nở một nụ cười với Bố tần, “Ngạch nương, hài nhi đi đây.”
Bố tần rưng rưng nước mắt gật đầu đáp, “Đi, đi đi…”
Quỳ lạy tạm biệt Bố tần xong còn phải quỳ lạy tạm biệt phụ thân.
Đoan Tĩnh ngồi trong kiệu được cung nhân nâng đến Càn Thanh cung, nhưng lại bị ngăn cản.
“Công chúa… Hoàng thượng nói ngài hành lễ ngoài cửa là được rồi, không cần tái kiến.” Lương Cửu Công ậm ừ
nói.
Đoan Tĩnh nghe vậy hơi sững sờ, ngay sau đó nàng lẳng lặng quỳ gối trước cửa Càn Thanh cung, kính cẩn hoàn thành nghi lễ ba quỳ chín lạy.
Đoan Tĩnh đứng dậy, nhìn lớn môn kia lần cuối cùng, sau đó lưu loát khom người bước vào kiệu hoa.
Khoăn voan trùm lên, tầm mắt toàn một màu đỏ.
Bà mai nhét một quả táo đỏ vào tay nàng.
Kiệu hoa lộng lẫy cao ba mét, rộng hai mét, được dát vàng sáng chói, điểm xuyến thêm những viên ngọc trai tròn trịa, trông vô cùng xa hoa.
Buổi hôn lễ này được chuẩn bị rất tỉ mỉ, quy mô còn lớn hơn cả tiêu chuẩn của Hòa Thạc công chúa, Đoan Tĩnh không thấy điểm nào không tốt, nhưng lòng nàng lại chẳng vui vẻ.
Cỗ kiệu đi ra khỏi hoàng cung, dọc đường đi, từng tiếng sáo kèn vang inh ỏi khắp nơi, của hồi môn trải dài một con phố.
Đoan Tĩnh an tĩnh nắm chặt quả táo, lưng dựa vào thành kiệu, nhớ lại lời hứa hẹn của Hoàng đế.
Quả nhiên hắn đã làm cho nàng một hôn lễ long trọng.
Nhưng hắn thậm chí còn không muốn gặp nàng lần cuối. Cũng tốt, cũng tốt…
Không phải đã nói là sẽ chấm dứt đoạn tình cảm này rồi sao?
Không phải đã sớm biết sẽ có ngày này sao?
Đoan Tĩnh, ngươi khóc gì chứ?
“Bộp”, nước mắt tuôn rơi trên váy cưới, ướt đẫm đóa mẫu đơn.
Đoan Tĩnh lẳng lặng rơi lệ, tất cả đều như nàng mong muốn, nhưng nàng chẳng vui vẻ chút nào. Ngực như bị thọc một đao, đau đớn khiến nàng khó chịu.
“Hoàng A Mã… Huyền Diệp…. “Hai mắt Đoan Tĩnh mênh mông sương mù, miệng nỉ non gọi khẽ.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng, cỗ kiệu cũng ngừng lại.
Bên ngoài lại vô cùng yên tĩnh.
“Phập phập phập”, ba tiếng mũi tên bắn lên trên kiệu, bà mai chúc những câu tốt lành rồi đưa một góc khăn lụa đỏ cho Đoan Tĩnh.
Hồng Tụ và Lục Y đỡ Đoan Tĩnh ra, giọng nói của Lục Y tràn ngập vui sướng, “Công chúa lớn hỉ.”
Đoan Tĩnh trầm mặc nắm một góc khăn lụa, bên kia là người nàng vô cùng chán ghét.
Hỉ?
Hỉ đến từ đâu?
Nàng trầm mặc bước qua chậu than.
Hoàn toàn không thèm để ý vì sao phủ đệ vốn nên náo nhiệt ầm ĩ lại đột nhiên trở nên yên tĩnh đến vậy.
Bà mối cao giọng nói, “Nhất bái thiên địa!”
Đoan Tĩnh được người khác đỡ khom lưng.
“Nhị bái cao đường!”
Xoay người, lạy một cái.
“Phu thê giao bái!”
Đoan Tĩnh lại đứng thẳng lưng tại chỗ, chậm chạp không muốn khom lưng.
Lục Y bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, “Công chúa, công chúa, nên đối bái rồi.”
Đoan Tĩnh lại không hề muốn đối bái với đối phương, nàng nắm chặt góc khăn lụa, đầu ngón tay trắng bệch.
Đã đến tận lúc này rồi mà nàng còn chậm chạp không khom người.
Đoan Tĩnh cũng không hiểu bản thân sao thế này, nhưng nàng không muốn, thật sự rất không muốn…
Dường như người bên kia khăn lụa cũng không tức giận, hắn không vội vàng cũng không thúc giục, lẳng lặng chờ nàng đưa ra quyết định.
“… Rất xin lỗi…” Đoan Tĩnh chỉ có thể lẩm bẩm nói câu này.
Người kia vẫn không lên tiếng, hắn bước lên trước hai bước về phía nàng, Đoan Tĩnh bên dưới khăn voan chỉ có thể nhìn thấy giày của hắn.
Long văn màu đỏ…
Đoan Tĩnh sững sờ, nàng còn chưa kịp phản ứng lại.
Đột nhiên một góc khăn voan bay lên, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt, người kia không phải là Hoàng đế thì còn là ai nữa.
Khóe môi hắn cong lên, trong mắt là thâm tình mênh mông như biển cả, hắn khom người chui vào khăn voan của nàng, hôn lên môi nàng.
Khăn voan rơi xuống, che kín hai người, tầm mắt là một mảng đỏ rực, đôi môi mỏng dịu dàng mút hôn cánh môi nàng, hơi thở trên người hắn bao phủ xung quanh cơ thể nàng.
Đoan Tĩnh rơi lệ, hơi thở quen thuộc đến như vậy, đáng ra nàng nên phát hiện từ đầu mới phải.
Còn có nơi này, bố cục quen thuộc, không phải là thư viện Thanh Khê ở Sướng Xuân Viên thì còn là đâu nữa?
Còn có giày thêu long văn, trên đời này ngoại trừ Hoàng đế, ai dám dùng họa tiết hình rồng chứ?
Nhưng nàng lại đắm chìm trong bi thương, không hề phát hiện ra.
Lương Cửu Công, Quý ma ma, Lục Y và Hồng Tụ vui mừng nhìn hai người ôm hôn.
Hoàng đế dịu dàng hôn lên môi Đoan Tĩnh nói, “Kiểu Nhi, chúng ta còn chưa đối bái đâu.”
Đúng lúc này bà mối hô lên, “Phu thê giao bái!”
Đoan Tĩnh ngậm nước mắt khom người.
Giờ phút này nàng mới hiểu được, nàng yêu hắn, chỉ muốn gả cho hắn, mặc kệ sau này có sóng to gió lớn đến đâu, thì giờ phút này nàng cần phải thừa nhận sự thật này.
Ngóc ngách trong trái tim nàng đều kêu gào yêu hắn.
“Đưa vào động phòng!”
Quý ma ma nhìn Hoàng đế bế ngang người Đoan Tĩnh lên đi về phía nội thất, khuôn mặt luôn nghiêm nghị của bà ấy cuối cùng cũng hiện lên vẻ nhu hòa.
Bà ấy nhìn bức tranh treo bên trên, đó là chủ tử đã mất sớm của bà ấy.
“Nương nương, tiểu chủ tử đã tìm được hạnh phúc của ngài ấy rồi, mong ngài yên tâm.”

Bình luận

Để lại bình luận