Chương 159

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 159

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Minh Bạch nhìn ra ngoài cửa siêu thị, một bóng người đang đi ngược sáng đến chỗ bọn họ.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt hào phóng nhìn cô cười, ngữ điệu lại lạnh lẽo như mùa đông:
“Thật hâm mộ.”
“Bạn trai của em thật tuấn tú, không xứng với cái tên của anh ta chút nào.”
Chi Đạo cũng cười cười.
Diện mạo của người đàn ông vừa đi vào đúng là không tầm thường, mặt mày hoàn mỹ, khí chất là thành thục ổn trọng, mang cho người khác cảm giác kiên định. Người đàn ông mặc một chiếc áo ngắn tay màu đen phối với quần Âu thời thượng, thân hình cao gầy. Trên cổ tay còn đeo một chiếc đồng hồ cùng màu, toát ra chút gợi cảm xen lẫn với sự nam tính và khí thế xâm lược đặc trưng của phái mạnh.
Chuông báo động thật lớn vang lên trong đầu Minh Bạch, yết hầu giống như bị ai đó bóp chặt.
Giọng nói của người đàn ông đó thể hiện rõ sự từng trải, thành thục và trầm ổn: “Cậu đây là…”
“Bạn học cũ.” Chi Đạo bước ra, chào đón người đàn ông mới tới.
Cơ thể Minh Bạch thoáng cương cứng, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Vương Hiểu Vĩ vươn tay với Minh Bạch, lễ phép cười một cái.
“Xin chào, tôi là bạn trai của Chi Đạo. Tôi tên là Vương Hiểu Vĩ.”
Không gian thoáng chốc yên ăng, Minh Bạch nhất thời không thể mở miệng thốt ra bất cứ lời nào. Yết hầu như bị nhồi vào một đống bùn nhão, tắc nghẹt, khiến anh khó chịu đến hít thở không thông. Người này cũng có ngoại hình xuất chúng giống như anh, còn có kinh nghiệm sinh hoạt phong phú. HIện tại còn có thể dõng dạc tuyên bố thân phận của anh ta, đây là cảm giác thỏa mãn mà Minh Bạch chưa từng được trải nghiệm.
Thời gian Minh Bạch quen biết Chi Đạo còn nhiều gấp ba lần thời gian Vương Hiểu Vĩ quen cô. Nhưng như vậy thì đã làm sao? Anh chưa từng được đứng trước mặt người khác, quang minh chính lớn, kiêu ngạo thẳng thắn giới thiệu: “Minh Bạch là bạn trai của Chi Đạo” Điểm trí mạng nhất là hiện tại anh còn chưa chết tâm với cô, vẫn hèn mọn muốn hai người hòa hảo như lúc ban đầu.
Cơn đau lại bắt đầu lan khắp cơ thể.
Minh Bạch cảm giác chỗ nào trên người mình cũng đau: Đầu, cổ, ngực.
“Minh Bạch.” Anh cũng vươn tay, bàn tay hai người thoáng chạm đã buông ra.
Sau đó, ánh mắt Minh Bạch bị hấp dẫn sang nơi khác.
Bởi vì anh nhìn thấy cánh tay Vương Hiểu Vĩ thuận theo tự nhiên đặt lên vai Chi Đạo. Động tác này tự nhiên giống như thói quen, như hai người đã từng làm vô số lần.
Còn bản thân anh, dù chỉ muốn chạm vào ngón tay cô một chút thôi cũng phải cẩn thận hỏi xin. Cơn đau trên người tăng mạnh một cách nhanh chóng.
Rốt cuộc, Minh Bạch cũng không nhịn được, anh cào mạnh lên ngón trỏ, răng cắn lên môi dưới, quay đầu đi thật lâu mới bình ổn được cảm xúc.
Minh Bạch đi đến bên cạnh Vương Hiểu Vĩ, thẳng lưng hóp bụng, cố ý đứng sát gần người đàn ông đó. Lần này, ưu thế của Minh Bạch cũng được bộc lộ rõ ràng: Đối lập chiều cao giữa một mét tám năm và một mét bảy tám.
Còn chưa đợi anh vui mừng được bao lâu, eo đã bị lời của người đàn ông kia đánh cong xuống:
“Hoan nghênh cậu tới tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi.”
Chi Đạo chậm rãi gật đầu: “Đến lúc đó… Tôi sẽ mang thiệp cưới tới mời anh.”
Những lời này còn bất ngờ hơn chuyện sấm sét đánh giữa mùa hè. Gương mặt Minh Bạch trắng bệch, cằm hạ thật thấp, tạo thành bóng râm.
“Quyết định kết hôn sớm như vậy sao?”
“Đến tuổi pháp luật quy định rồi, có vấn đề gì không?” Vương Hiểu Vĩ nhẹ nhàng cười cười.
Không có vấn đề gì. Nếu có vấn đề thì chính là do anh còn chưa đến tuổi kết hôn theo pháp luật quy định!
Minh Bạch không nói thêm gì nữa, đột ngột xoay người đi sâu vào trong siêu thị.
Minh Bạch cảm giác tuỷ não của mình bị đặt trong một cái ly, có người đang cầm cái thìa, chọc ngoáy xoay tròn nó. Hai lỗ tai bị bịt kín, chẳng còn nghe được bất cứ âm thanh gì. Càng đi, bãi phế tích trong thân thể càng rơi vào một cái lỗ đen vô tận, rơi nhiều đến mức lồng ngực trống rỗng, không còn một vật.
Lồng ngực trống rỗng khó chịu.
Hà tất phải vậy chứ? Nếu thật sự không còn tình cảm gì với anh nữa thì tại sao còn đến trường học tìm anh? Hại anh cho rằng hai người vẫn còn hi vọng. Anh thật sự đợi cô rõng rã hai năm, không hề đoái hoài đến người khác. Vì sợ Chi Đạo vẫn còn chán ghét mình, cho nên anh đứng ở ngoài thật lâu mới tích đủ dũng khí bước vào trong siêu thị. Chỉ muốn gần gũi với cô một lần, gặp lại cô một chút, cho dù chỉ chạm vào tay cô một chút thôi, trái tim cũng đã an ổn. Anh đã cẩn thận đến mức độ này, sai cũng đã nhận, đã sửa lại. Minh Bạch thật sự không hiểu, rốt cuộc Chi Đạo không thích mình ở điểm nào? Anh phải biến thành người như thế nào mới được cô đối xử giống như trước? Vì sao mỗi lần anh càng tới gần cô, cô lại càng lùi lại? Thậm chí, hiện tại đã lùi vào trong lòng người khác!
Đã có người khác thương cô, hai người còn bàn đến chuyện cưới hỏi, nội ứng ngoại hợp, người nói muốn mời anh dự lễ đính hôn, người muốn đưa thiệp cưới cho anh. Cái này nào phải muốn anh đến chúc phúc cho hai người họ? Đây rõ ràng là muốn anh tặng cái mạng này cho họ!
Chẳng lẽ Chi Đạo thật sự muốn anh chết thì cô mới vừa lòng sao.
Minh Bạch dừng bước, anh đã đi đến góc sâu nhất trong siêu thị. Thiếu niên tựa lưng lên bức tường trống, thở ra từng ngụm khó nhọc.
Nhưng vẫn điều chỉnh giọng nói cho tự nhiên:
“Chi Đạo, bàn chải đánh răng ở chỗ nào? Anh không tìm được, em đến đây giúp anh tìm xem.”
Chi Đạo lên tiếng, dần di chuyển đến chỗ giọng nói kia: “Sao lại không tìm được…”
Cô vòng qua quầy triển lãm, đi đến trong góc, thấy Minh Bạch đang dựa vào tường, liền đến bên cạnh anh.
“Anh đi nhầm rồi, bàn chải đánh răng ở…”
“Chị ơi.” Minh Bạch đột nhiên gọi cô.
Âm điệu vẫn đáng thương dụ hoặc như trước. Trước kia, anh còn có chút ngượng ngùng, giờ đã có thể thốt ra chẳng chút gánh nặng nào. Minh Bạch cố ý ép giọng trầm thấp, mang theo chút trong trẻo của thiếu niên, xen lẫn dục vọng. Áp lực, lại cực kỳ quyến rũ.
Cái gì? Trái tim Chi Đạo khẽ run lên, cô ngẩng đầu.
Còn chưa kịp phản ứng lại, cơ thể đã rơi vào vòng ôm của anh, bị anh ấn lên tường. Chi Đạo ngửa đầu, toan chất vấn, đôi môi thiếu niên đã đột ngột hạ xuống.
Minh Bạch mạnh mẽ tách môi răng Chi Đạo ra, đầu lưỡi mềm mại và hơi thở hỗn loạn của anh xông thẳng vào khoang miệng cô, làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô, cướp đoạt hô hấp của cô. Chi Đạo quờ quạng đôi tay, muốn đẩy anh ra, Minh Bạch đè lại cổ tay cô lại, giơ lên cao ghim chặt trên tường. Mười ngón tay thừa dịp len vào khe hở giữa các ngón tay cô, nụ hôn tuyệt vọng mà tận hứng.
Chi Đạo bị bao phủ bởi hơi thở của Minh Bạch, phát ra âm thanh nức nở: “Buông tôi… ra.”
Minh Bạch rời môi ra một đoạn ngắn, ngón trỏ đặt trên đôi môi ướt át của cô.
Sắc tình hừ một tiếng.
“Suỵt, nhỏ giọng một chút.”
Hô hấp mềm mại dừng trên môi cô.
“Bạn trai em sẽ nghe thấy đấy.”
Minh Bạch lại in lên môi cô. Lông mi anh quá dài, quét lên mặt cô, ngứa ngáy. Chi Đạo dường như trở lại cái hôm đầu tiên mạnh mẽ hôn lưỡi với anh bên đài phun nước. Lúc đó, thiếu niên này ngây ngô đến mức quên cả thở, lỗ tai còn đỏ lên, ngơ ngác nói với cô: “Ai bảo cậu duỗi đầu lưỡi.”.
Hiện tại…
Chi Đạo trợn mắt nhìn lỗ tai anh.
Không còn đỏ nữa.
“Chi Đạo, em ổn không?” Chi Đạo đi hơi lâu, Vương Hiểu Vĩ nghi hoặc, hỏi vọng vào bên trong.
Chi Đạo hoảng loạn, vội trả lời: “Không… Chờ một chút.”
Minh Bạch càng ép sát vào người cô, hoàn toàn không sợ bị bại lộ, tiếp tục điên cuồng hôn cô. Chi Đạo véo eo anh, anh cũng không ngừng, phải đến tận khi cô hạ quyết tâm, chọc vào nhược điểm trên ngực phải của anh, anh mới kêu lên một tiếng rồi buông cô ra.
Minh Bạch che ngực, ánh mắt ấm ức nhìn chằm chằm cô: “Chi Đạo…”
Chi Đạo vội vàng sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, lau vệt nước khả nghi trên môi đi, đẩy thiếu niên ra, đi thẳng về quầy thu ngân.
Chỉ để lại cho anh một câu nói lạnh lùng: “Sau này, anh đừng bao giờ đến đây nữa.”
Minh Bạch thu hồi ánh mắt, không nói gì, lẳng lặng đi theo cô.

Trước khi rời đi, Minh Bạch cọ qua vai cô, nhiệt độ cơ thể của anh theo cái đụng chạm thoáng chốc đó truyền sang người Chi Đạo, lạnh như sương sớm.
Thiếu niên xinh đẹp rũ mắt, khom lưng, ghé sát đến bên tai cô nói nhỏ.
Như một giọt nước rơi xuống mặt giếng yên tĩnh.
Chi Đạo nhất thời sởn tóc gáy, trong lòng không rõ cảm xúc nhìn theo bóng lưng rời đi của anh.

“Tôi sẽ không chia rẽ hai người.”

Bình luận

Để lại bình luận