Chương 159

Trong không gian tĩnh lặng của đêm, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của hai người hòa quyện. Nghiêm Kỷ rời môi cô, ánh mắt tối lại, giọng khàn khàn: “Tê Tê, anh muốn em biết, anh không chỉ muốn cơ thể em. Anh muốn cả trái tim em, cả tương lai của em.”
Mộc Trạch Tê thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng. Cô đẩy anh ra, lườm yêu: “Anh… đừng nói mấy lời sến như thế, em nổi da gà rồi đây!” Nhưng trong lòng cô, một cảm giác ấm áp lan tỏa. Lần đầu tiên, cô cảm thấy Nghiêm Kỷ không chỉ là người đàn ông đầy dục vọng mà còn là người thực sự muốn che chở cho cô.
Đêm đó, dù Mộc Trạch Tê kiên quyết ngủ riêng, Nghiêm Kỷ vẫn tìm cách lẻn vào phòng cô khi cả nhà đã say giấc. Anh nằm bên cạnh, ôm cô từ phía sau, thì thầm: “Ngủ đi, anh không làm gì đâu. Chỉ muốn ôm em thế này thôi.” Mộc Trạch Tê càu nhàu nhưng không đẩy anh ra, dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh, cảm giác an toàn chưa từng có.
________________

: Bước Ngoặt Tình Yêu
Thời gian trôi qua, mùa đông lớp 12 đến, mang theo cái lạnh buốt của thành phố Z. Mộc Trạch Tê và Nghiêm Kỷ vẫn duy trì mối quan hệ phức tạp nhưng ngày càng gắn bó. Dù cô vẫn thỉnh thoảng lo lắng về tương lai, về sự chênh lệch giữa hai người, Nghiêm Kỷ luôn tìm cách khiến cô yên tâm bằng hành động.
Một buổi chiều, sau giờ học, Nghiêm Kỷ kéo Mộc Trạch Tê đến một quán cà phê nhỏ gần trường. Không gian ấm áp, mùi cà phê thơm nồng khiến cô thả lỏng. Nghiêm Kỷ đặt trước mặt cô một hộp quà nhỏ, ánh mắt lấp lánh: “Mở ra xem đi.”
Mộc Trạch Tê nghi ngờ nhìn anh, cẩn thận mở hộp. Bên trong là một chiếc vòng cổ bạc với mặt dây hình bông hoa nhỏ, tinh xảo và giản dị. Cô ngẩn người: “Anh… tặng em cái này làm gì? Sinh nhật em còn mấy tháng nữa mà.”
Nghiêm Kỷ cười, tự tay đeo vòng cho cô. “Không cần đợi sinh nhật. Anh muốn em đeo nó, để mỗi khi em nhìn vào, em sẽ nhớ rằng anh luôn ở bên em, dù em có muốn chạy trốn thế nào đi nữa.”
Mộc Trạch Tê chạm vào mặt dây, lòng ấm áp nhưng vẫn bĩu môi: “Anh đúng là đồ bá đạo. Lỡ em không thích thì sao?”
“Thì anh sẽ tặng cái khác, cho đến khi em thích thì thôi.” Nghiêm Kỷ nhún vai, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Nhưng ánh mắt anh nghiêm túc, như muốn nói rằng anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Buổi tối hôm đó, Nghiêm Kỷ đưa Mộc Trạch Tê về biệt thự của anh. Căn phòng với những tấm gương lớn vẫn khiến cô ngại ngùng, nhưng cô đã quen với sự thân mật của anh. Nghiêm Kỷ kéo cô ngồi lên đùi mình, tay vuốt ve mái tóc xoăn của cô. “Tê Tê, em có muốn thử làm chủ một lần không?” Anh thì thầm, giọng đầy khiêu khích.
Mộc Trạch Tê đỏ mặt, hiểu ý anh. Cô cắn môi, do dự một lúc rồi mạnh dạn đẩy anh nằm xuống sofa. “Được thôi, nhưng anh không được phép phản kháng!” Cô nói, cố tỏ ra tự tin, nhưng giọng vẫn run run.
Nghiêm Kỷ cười lớn, giơ tay đầu hàng: “Anh nghe lời em hết.” Anh để cô tự do khám phá, đôi tay cô vụng về cởi áo anh, chạm vào lồng ngực rắn chắc. Mỗi cái chạm của cô đều khiến hơi thở anh nặng nề hơn. Mộc Trạch Tê dần tự tin, cúi xuống hôn anh, từ môi xuống cổ, rồi chậm rãi xuống ngực. Nghiêm Kỷ rên khẽ, ánh mắt tối sầm vì dục vọng.
Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng, khi cúi người, đường cong cơ thể lộ rõ dưới ánh đèn. Nghiêm Kỷ không kìm được, kéo cô sát vào, lật người để cô nằm dưới. “Em quyến rũ anh thế này, bảo anh chịu sao nổi?” Anh thì thầm, môi lướt dọc cổ cô, tay luồn vào váy, chạm vào làn da mềm mại.
Mộc Trạch Tê rên khẽ, cơ thể run lên vì khoái cảm. “Nghiêm Kỷ… anh nói sẽ để em làm chủ cơ mà…” Cô trách yêu, nhưng giọng đã mềm nhũn.
“Được, được, anh sai rồi.” Nghiêm Kỷ cười, trở lại nằm dưới, để cô tiếp tục dẫn dắt. Lần này, Mộc Trạch Tê táo bạo hơn, cô cởi bỏ váy, để lộ cơ thể trắng nõn. Cô ngồi lên người anh, chậm rãi điều khiển nhịp điệu, khiến cả hai chìm vào khoái cảm mãnh liệt. Nghiêm Kỷ nắm lấy eo cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt ửng hồng của cô, thì thầm: “Tê Tê, em đẹp quá…”

Bình luận

Để lại bình luận