Chương 159

Giọng nói của Liễu Thiến vẫn nhẹ nhàng như gió xuân, vừa ôn hòa vừa ngọt ngào như trước.
“Cô thử bánh này đi, mềm tan, hươռg vị nhẹ nhàng dễ nuốt.” Liễu Thiến đứng dậy bưng một đĩa bánh màu xanh lục, đôi g͙iày da màu trắng kiểu Pháp của cô tạo ra tiếng loạt soạt trên cỏ.
Lục Vân cầm bánh màu xanh lên ăn thử, vừa ăn là đã cảm nhận được linh khí mát lạnh tản ra.
“Ngon không?”
Nhìn vào ánh mắt có phần mong đợi của người phụ nữ đối diện, Lục Vân gật đầu, không trái lương tâm kia, món bánh thêm Nguyệt Linh Hoa thì làm sao không ngon được.
Thật ra những món ăn có linh khí sẽ phát huy công hiệu chế biến này sẽ tiêu hao linh lực, nhưng Liễu Thiến không có ý thức này, vì lúc trước cô dùng nó để ngâm nước tắm mà.
“Vậy cô ăn nhiều chút đi, tôi làm nhiều lắm.”
Liễu Thiến mỉm cười, đôi mắt thu thủy tɾong ve0, trên người tỏa ra sự hấp dẫn khi được cưng chiều, gương mặt trái xoan như quả đào mới chín. Gò má cô hơi ửng hồng, khi cười rộ sẽ thấy được hai lúm đồng tiền, khiến chiếc cằm thon gọn hơn.
Lục Vân hơi hoa mắt, cô ta vào giới giải trí lâu như vậy, là loại mỹ nhân nào mà cô ta chưa từng thấy qua? Diện mạo của Liễu Thiến không phải là kiểu đẹp hàng đầu nhưng khí chất phát huy tới mức tận cùng. Vừa tinh khiết vừa xán lạn, dịu dàng như nước, như có thể bao dung người khác khiến người ta chỉ muốn dựa vào.
Cô ta mãi mãi không có vẻ mềm mại này.
Bùi Quân Trác thí¢h Liễu Thiến, mặc dù Lục Vân khá bất ngờ nhưng cũng đoán được, dù gì thì lúc trước Bùi Quân Trác đã đối xử đặc biệt với Liễu Thiến rồi, vậy còn Liễu Thiến thì sao? Cô thí¢h y hay là… mất trí nhớ nên nhận nhầm người?
Nghĩ tới tình yêu Liễu Thiến dành cho Tiêu Lê trước đây, Lục Vân thở hổn hển một lúc, hỏi cô
“Cô làm cho sư huynh ăn sao?”
“Sư huynh? Hóa ra cô là sư muội của Quân Trác sao? Thảo nào cô biết tới tôi.”
Thấy gò má Liễu Thiến đỏ ửng, hàng mi dài cụp xuống rung động như con bướm lảo đảo, ngại ngùng rõ rệt, lòng Lục Vân chùng xuống.
“Cô có thể kể cho tôi nghe vài chuyện trước kia không? Chuyện gì cũng được, tôi quên mất rấtnhiều chuyện.”
Liễu Thiến giả vờ tò mò, quan sát vẻ mặt của Lục Vân, ¢hắc là cô ta còn không biết nội đan của Thươռg Dục do cô hiến tế.
“Tôi không biết nhiều cho lắm, lúc trước cô rấtthí¢h trồng hoa, đa số loài hoa tɾong sân nhà này đều là những giống hoa từng thí¢h.”
Lục Vân không ¢hắc Liễu Thiến mất trí nhớ là do bất ngờ hay vì đâu, nếu bất ngờ thì tốt, nếu là người khác lắm, có thể người đó chính là Bùi Quân Trác. Nếu cô ta tự ý nói toạc ra sẽ đắc tội Bùi Quân Trác, chỉ đành nói những chuyện lông gà vỏ tỏi.
“Đó là những loài hoa tôi và Quân Trác cùng trồng sau khi tôi tỉnh lại.” Liễu Thiến vươn tay mơn trớn những đóa hoa kia, như lơ đãng mà rằng, “Chắc là bây giờ anh ấy sắp về ăn cơm trưa với tôi rồi, cô ở lại cùng ăn đi, nhưng tôi không nói trước với nhà ßếp, có thể thức ăn không phù hợp với khẩu vị của cô.”
“Tôi không làm phiền hai người đâu, tôi còn có việc đi trước, cô Liễu, nếu rảnh rỗi, tôi có thể tới đây tìm cô chơi không?”
“Tất nhiên là được chứ, chị Vân, sau này cứ gọi tôi là Thiến Thiến nhé.”
Liễu Thiến nhìn bóng lưng sốt ruột của Lục Vân, cô cười khẽ, rồi thì cũng phải tìm vài chuyện vui, nếu không thì cuộc sống tẻ nhạt lắm.
Liễu Thiến chầm chậm ăn bánh, vì Tình Ti Hoa Cổ thay đổi thể chất của cô, cô còn được Tiêu Lê cho ăn những linh hoa linh thảo, linh quả nên cô ăn đồ ăn bình thường sẽ không thấy ngon, cô chỉ ăn năng lượng.
Chẳng bao lâu sau, Bùi Quân Trác tới đây, y mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng nhạt cài cúc và một chiếc quần dài màu đen, chỉ nhìn cách ăn mặc của y, ai không biết còn tưởng là sinh viên đang học.

Bình luận

Để lại bình luận