Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Cảnh Cáo Của Sói
Jack chạy như điên về tiểu khu. Chiếu Dã vốn xuất quỷ nhập thần, không biết hôm nay có gặp được không.
Trời không phụ lòng người. Jack vừa về đến cổng, đã thấy Chiếu Dã đang đi ra, tay xách một túi rác, mặt lạnh như băng.
“ZY!” Jack khoác tay lên vai Chiếu Dã một cách đầy ý xấu.
Chiếu Dã ghét bỏ hất tay hắn ra, tiếp tục đi về phía thùng rác.
Jack bám theo như đỉa: “Mày đoán xem, hôm nay tao gặp ai?”
Chiếu Dã không đáp.
Jack cười láu cá: “Bạn gái nhỏ bé bỏng của Quyền Vương…”
Bước chân Chiếu Dã khựng lại.
Đúng rồi! Phải như vậy! Jack khoái trá, bắt đầu thêm mắm thêm muối: “Cùng một thằng ‘tiểu thịt tươi’ ở bên nhau. Trẻ hơn mày, đẹp trai hơn mày, thịt…”
“Rầm!”
Chiếu Dã ném túi rác vào thùng, rồi quay người lại. Anh túm lấy cổ áo Jack, ép hắn vào tường.
“Mày nói cái gì?”
Hơi lạnh từ người Chiếu Dã tỏa ra. Đôi mắt anh không còn là màu đen, mà đã ánh lên một màu lam băng giá. Đó là màu mắt của Sói.
Jack bị dọa cho giật mình, nhưng rồi lại hưng phấn tột độ. Hắn biết mà! Hắn biết Chiếu Dã không phải người!
“Tao nói,” Jack cố tình ghé sát vào tai Chiếu Dã, “Bạn gái mày… hẹn thằng đó về nhà. Mày bị cắm sừng rồi, ZY à!”
Chiếu Dã siết chặt tay. Gân xanh nổi lên. Anh không bóp cổ hắn. Anh từ từ buông tay ra, chỉnh lại cổ áo cho Jack, rồi cười khẩy một tiếng.
“Mày muốn chơi,” anh nói, giọng bình thản đến đáng sợ, “Tao sẽ chơi với mày. Nhưng nếu mày dám động đến cô ấy…”
Anh vỗ vỗ lên má Jack, một hành động đầy sỉ nhục.
“Mày có thể thử xem.”
Nói xong, anh quay lưng bỏ đi, để lại Jack đứng đó, sống lưng lạnh toát. Lời đe dọa đó… còn đáng sợ hơn cả một cú đấm.
________________

Tối hôm đó, Di Di nhận được tin nhắn của Chiếu Dã.
“Buổi tối, tới nhà tôi ăn cơm.”
Đó là một câu trần thuật. Không phải câu hỏi. Thái độ cứng rắn này khiến Di Di cảm thấy có gì đó không ổn. Chắc chắn là gã Jack miệng rộng kia đã nói bậy bạ gì rồi.
Cô nhắn lại: “Được.”
Sợ cái mũi thính như chó của Chiếu Dã lại ngửi thấy mùi của Triết Triết (dù hôm nay cô không hề gặp cậu ta), Di Di cẩn thận tắm rửa thật kỹ. Cô ngâm mình trong bồn nước nóng, cố gắng gột rửa mọi mệt mỏi và cả… mùi của người khác.
Cô mặc một chiếc váy đơn giản rồi gõ cửa phòng đối diện.
“Dép lê ở kia,” Chiếu Dã vừa mở cửa vừa nói, rồi vội vã quay lại bếp. “Tự tham quan đi, hôm nay tôi nấu.”
Di Di ngạc nhiên. Anh ta biết nấu ăn?
Cô chậm rãi đi dép lê vào. Một đôi dép bông màu trắng, có hình hai cái tai thỏ. Cô ngẩn người. Trùng hợp sao?
Cô đi một vòng quanh căn hộ. Nhà của Chiếu Dã lớn gấp đôi phòng cô. Trang trí theo phong cách tối giản, chỉ có hai màu đen và trắng. Sạch sẽ, ngăn nắp, nhưng lạnh lẽo và thiếu hơi người. Nó giống hệt chủ nhân của nó.
Phòng bếp của anh ta… ôi, đó đúng là phòng bếp trong mơ của cô. Rộng rãi, sáng sủa, đầy đủ tiện nghi.
“Nhà anh phòng bếp tốt thật.” Cô thật lòng cảm thán.
“Phải không.” Chiếu Dã nói nhỏ, “Nhưng tôi lại thích phòng bếp nhà em hơn.”
“Anh nói gì cơ?”
“Không có gì.”
Anh đang làm bít tết. Mùi bơ tỏi thơm lừng. “Đồ tây à?”
“Có cả đồ Trung. Sợ em ăn không quen.”
Hai mắt Di Di sáng lên: “Đúng là thâm tàng bất lộ. Nhìn anh không giống người biết nấu cơm chút nào.”
Chiếu Dã khẽ cười: “Em ra ngoài chơi đi, không cần giúp.”
Di Di ngồi trên sô pha mềm mại, cảm thấy căn phòng này quá trống trải. Phòng cô tuy nhỏ nhưng ấm cúng, còn phòng anh thì quá lớn, quá lạnh. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh anh cũng ngồi đây, một mình, trầm mặc, giống như cô lúc này.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận