Chương 16

Chờ đến lúc mở cửa phòng, trái tim cô cuối cùng từ trong đủ các loại suy đoán lung tung lo sợ bất an, biến chúng trở thành cát bụi rơi xuống đất.

“…

Không hổ là chị.”

Căn phòng rất rộng lớn, được ngăn thành hai gian bởi những đường hình học không đều và không theo quy tắc nào cả, bên trái kê một chiếc giường, sàn nhà trải một tấm thảm phong cách phóng túng cực kỳ mềm mại, ngược lại từ đây nhìn xuống có thể bao quát được tầm nhìn của các hàng dãy tòa nhà văn phòng ở Thành phố X được thắp sáng suốt đêm.

Mà trong không gian bên tay phải, giường, thảm, TV cũng đầy đủ mọi thứ, cơ hồ giống như là phiên bản gương bên kia, thứ khác biệt duy nhất chính là, cửa sổ sát đất bên này, là mặt hướng ra biển rộng. Đứng ở chỗ này trông về phía xa, có thể nhìn thấy biển rộng mênh mông vô biên, sóng biển mãnh liệt, sóng biển vỗ vào bờ, nghe sóng biển tấu lên khúc nhạc đi vào giấc ngủ…

Sáng sớm thức dậy còn có thể nhìn thấy mặt trời đỏ mới lên, sóng biển dập dờn.

Mọi thứ đều hoàn hảo, ngoại trừ những thứ được đặt trên giường lớn chưa xé toạc bao bì nhưng có hình dạng đặc biệt.

Nụ cười trên gương mặt Nhậm Sơ Tuyết lập tức cứng đờ.

Nếu cô nghĩ không lầm, đó là một ít… đồ dùng tình thú, nhất là vật hình que nằm ngang giữa giường kia…

Trách không được, trách không được nhà Trần Hạo và nhà Cố Ngưng đều giàu có như vậy còn muốn cô và Cố Ngưng ngủ chung một phòng đôi.

Cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết căn phòng cảnh biển này vừa nhìn nhanh chóng thấy được sự
“Tình thú”
của nó, nhất định là do tên biến thái biết người biết mặt không biết tâm an bài.

Trước khi đến, cô cảm thấy dù sao hai người đều là con gái ngủ một phòng cũng không có gì ghê gớm.

Còn bây giờ?

Hiện tại đương sự chính là cô đây đang rất hối hận, vô cùng hối hận.

Nếu như ngay từ đầu đã không đáp ứng Trần Hạo tới đây, như vậy Nhậm Sơ Tuyết cũng sẽ không lưu lạc đến mức phải ngủ cùng với chị họ biến thái của bạn trai kiêm hoa khôi của trường ngủ trong phòng tình thú.

Cô đang miên man suy nghĩ, bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ của người phụ nữ.

Cố Ngưng dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, nhíu mày, nói:
“Sợ tôi làm gì em?”
Nhậm Sơ Tuyết vô thức gật đầu, lập tức phản ứng lại, cảnh giác ôm lấy bản thân làm ra tư thế phòng bị.

Nhìn vẻ mặt hung dữ này của cô, nụ cười trên mặt Cố Ngưng càng thêm rõ ràng.

Cố Ngưng thường ngày đối nhân xử thế rất lãnh đạm, phần lớn thời gian đối với người khác lạnh lùng như băng, chỉ có thỉnh thoảng nở nụ cười đối với cô, tựa như băng giá tan dần, lộ ra phong cảnh ngày xuân tươi đẹp nhất giấu ở trong băng.

“Yên tâm,”
Sóng mắt Cố Ngưng lưu chuyển, nhẹ nhàng liếc ngang cô một cái,
“Tôi sẽ không dùng mấy thứ này đụ em.”

“Đ… Đụ em…”
Nhậm Sơ Tuyết chỉ cảm thấy nhiệt độ trên mặt trong nháy mắt tăng lên, mặt đỏ bừng.

Người phụ nữ này, người phụ nữ này, làm sao có thể dễ dàng nói ra những lời này?

“Em bé, không cần tắm à?”
Cố Ngưng dường như vô tình hỏi.

Nhậm Sơ Tuyết ngây người, mới ý thức được ý tứ bên ngoài của Cố Ngưng – – Lúc trước, bởi vì Cố Ngưng vuốt ve, quần lót của cô đã sớm ướt đến không ra hình dạng.

Cuối cùng, Nhậm Sơ Tuyết hoảng hốt ôm quần áo đi vào phòng tắm.

Phòng tắm của phòng tình thú, đương nhiên là kiểu hoàn toàn trong suốt.

Nhưng mãi cho đến khi cô tắm rửa xong, chuyện sợ hãi trong lòng cô cũng không xảy ra, xuyên qua cửa kính phòng tắm, cô thậm chí có thể nhìn thấy Cố Ngưng lấy ra một quyển sách, lật xem.

Vừa xem còn vừa dùng bút GG để vẽ tranh, làm chú thích.

Bình luận

Để lại bình luận