Chương 16

“Vâng”
Mộc Nghi biết lý do anh gọi cô ta vào đây, cơ thể không dám cử động mạnh, chỉ sợ anh sẽ càng thêm tức giận.
Mộc Nghi ơi Mộc Nghi, sao mày có thể mắc sai lầm như thế chứ. Chưa gì đã để lại ấn tượng xấu rồi, không biết chừng còn bị đuổi thì cô ta biết làm sao đây.
“Biết lí do tôi gọi cô vào đây chứ?”
Thiếu Minh lại lạnh giọng hỏi cô ta.
Mộc Nghi nghe anh hỏi, vội hoảng hốt tiếp lời.
“Viện trưởng, tôi biết sai rồi. Anh tha cho tôi lần này đi”
“Tha? Cô có biết một chút sai lầm của cô mà suýt khiến một người mất mạng không hả?”
Thiếu Minh nghe lời cô ta nói, cơn giận liền bùng lên. Có thể nhiều người không biết, đối với anh mạng người rất quan trọng, đặc biệt bệnh nhân vừa rồi lại là mẹ của bạn anh. Nếu không may có chuyện gì xảy ra, anh thật không biết ăn nói thế nào nữa.
“Tôi, tôi…”
Mộc Nghi ấp úng, không biết phải nói gì, chỉ biết chôn chân đứng chờ anh phán tử hình. Vốn dĩ đây không phải chuyện nhỏ.
“Cô… ”
“Anh Minh, em nghe nói…”
Anh đang định nói gì đó thì bất ngờ Phỉ Nhược đẩy cửa vào. Cũng tại cô nghe mọi người nói sau cuộc phẫu thuật anh khá tức giận liền muốn vào xem anh thế nào.
“Anh đang bận sao? Vậy tí em vào”
“Có chuyện gì sao?”
Thiếu Minh nhìn cô muốn đi liền gọi trở lại. Không hiểu sao vừa thấy cô tâm tình anh liền tốt lên không ít. Nếu bây giờ được ôm cô vào lòng thì tốt quá.
Vừa nghỉ đến đó, anh liền quay sang Mộc Nghi.
“Cô về tự kiểm điểm bản thân đi. Đừng để tôi thấy chuyện này xuất hiện thêm lần nào nữa.”
Mộc Nghi nhìn thoáng qua Phỉ Nhược, vừa nghe anh nói thế thì tảng đá trong lòng liền được thả xuống, khuôn mặt tươi tỉnh trông thấy.
“Viện trưởng tha cho tôi thật sao?”
“Hửm?”
“Tôi, tôi biết rồi, sẽ không có lần sau”
Cô ta nói rồi vội đi ra khỏi phòng, chỉ sợ anh sẽ đổi ý.
Xem ra cô ta phúc lớn mới được bỏ qua dễ dàng như vậy. Vừa đi Mộc Nghi vừa suy nghĩ. Anh có vẻ cũng không đáng sợ, với lại dễ dàng bỏ qua như vậy có phải có ý gì đó không.
Mộc Nghi khẽ cười đắc ý. Vừa rồi còn nghĩ anh không nhận ra cô ta, nhưng có lẽ chỉ giả vờ vậy thôi. Biết đâu vì nhận ra cô ta vào đêm đó nên không muốn suy xét nữa. Aii, dù gì cô ta cũng có chút nhan sắc, mà đàn ông ai lại không thích cái đẹp chứ.
Mộc Nghi vừa nghĩ đến đó, trong đầu liền bắt đầu một kế hoạch. Cô ta nhất định phải chiếm được tình cảm của anh, chỉ như vậy thì sau này không phải lo lắng nhiều về cuộc sống nữa.
Trong đầu Mộc nghi thoáng hiện lên hành động ân cần của anh, lại nhớ đến chiếc áo vest, một ý tưởng thoáng hiện lên. Trước tiên cô ta nên tiếp cận để thân quen với anh đã.
*****
Mộc Nghi vừa đi, anh liền cất giọng trầm ấm gọi cô.
“Lại đây”
Phỉ Nhược nghe anh gọi, không những không bước tới mà còn tỏ vẻ đề phòng. Cô đâu có điên.
Thiếu Minh nhìn biểu hiện của cô, không khỏi nhíu mày. Thật không ngoan.
Anh liền đưa tay ra kéo cô ngồi lên đùi mình, kề sát môi vào tai cô thì thầm.
“Em lại không nghe lời rồi”
Vừa dứt lời, anh liền ngậm lấy vành tai cô, bàn tay siết mạnh lấy eo cô. Chỉ hận không thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô đến chết mới thôi.
“Ưʍ… nghe, nghe lời cái gì chứ?”
Phỉ Nhược quả thật quá mẫn cảm, lại bị anh nắm rõ trong lòng bàn tay. Chỉ một chút trêu đùa của anh cũng đủ làm cô tê dại.
Thiếu Minh cười khẽ, nhìn biểu cảm của cô. Gương mặt ửng đỏ, hai mắt mờ mịt, lời nói lại không ổn định. Vốn dĩ bây giờ có nói gì cô cũng chẳng tập trung. Vậy thì thay bằng lời nói anh cứ dùng hành động đi.
Vừa nghĩ tay anh liền luồn vào áo blouse của cô, mấy ngón tay cũng không chần chừ mà mở cúc áo sơ mi của cô làm lộ một phần ngực non mềm.
Anh thích thú nhấm nháp cổ cô, bàn tay vuốt ve bầu ngực căng tròn ấy. Thật thơm, cảm xúc nơi tay vừa co dãn lại mềm mịn, chỉ muốn được chạm nhiều hơn.
Phỉ Nhược mê man, môi cắn chặt, cả cơ thể dán chặt vào vòm ngực rắn chắc của anh, bàm tay chỉ biết nắm lấy tay anh để làm điểm tựa.
Cả cơ thể cô đều bức rức khó tả. Cũng tại phụ nữ mỗi khi đến kì sẽ dễ hưng phấn hơn bình thường. Ngực sẽ căng hơn, lại có chút đau nên khi Thiếu Minh xoa nắn làm cô càng tê dại hơn. Chỉ tiếc muốn mà không thể làm gì được.
Ngay cả cơ thể Thiếu Minh cũng bắt đầu có phản ứng. Tay vẫn xoa bóp ngực cô, anh hôn dần từ cổ lên má rồi đến đôi môi đỏ mọng của cô. Chiếc lưỡi hư hỏng cũng thuận đường mà luồn vào khoang miệng cô, khám phá từng ngõ ngách, còn không quên trêu đùa đầu lưỡi làm cô tê dại không thôi.
A, biết không ăn được mà sao cứ đυ.ng vào thế này. Thiếu Minh ơi Thiếu Minh, thèm khát đến điên mất rồi. Không lẽ bây giờ lại bắt cô dùng miệng để giúp anh.
Trong đầu còn suy nghĩ nhưng tay thì đã hành động.
Anh kéo cô đứng dậy, đẩy sát vào mép bàn. Không đợi cô phản ứng đã cần lấy tay cô chạm vào phần thân dưới của anh.
“Đừng… ưʍ.. ”
Phỉ Nhược bị bất ngờ vội rút tay lai. Chỉ tiếc lại bị anh đè chặt, miệng vẫn bị anh chiếm lấy. Cô chỉ biết ú ớ những từ vô nghĩa để thể hiện sự bất mãn.
“Ngoan, lại giúp anh”
Thiếu Minh lại tiếp tục dụ dỗ, tay đưa đến thắt lưng.
Cốc cốc.
Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Tại sao mỗi lần tới thời khắc quan trong anh luôn bị phá đám vậy chứ.
Hết chap 16.

Bình luận

Để lại bình luận