Chương 16

Du Linh ngẩn người, làm bộ không nghe thấy anh nói gì, cũng không nghĩ bản thân sẽ rảnh rỗi đi cân não để phân tích coi câu nói kia của anh rốt cuộc có ý tứ gì.
Cô xoa xoa ngón tay bóng nhẫy, nghiêng đầu hỏi Kỳ Lạc,
“Anh, em ngày đầu tiên đi làm, sẽ làm cái gì?”
Kỳ Lạc không trả lời cô, đem xe vào vị trí đỗ rồi mới khom lưng mở hộc xe ra, từ bên trong rút ra hai tờ giấy ăn đưa cho Du Linh.
Du Linh lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ ha ha cười, tiếp nhận khăn giấy lung tung xoa xoa tay, thấy anh đã xuống xe, vội vàng đi theo phía sau, hướng thang máy tầng hầm mà đi tới.
Mấy chủ quản của công ty con đã chờ sẵn ở cửa thang máy, nhiệt tình cùng Kỳ Lạc bắt tay chào hỏi, sau đó dẫn Kỳ Lạc cùng Du Linh đi lên văn phòng mới của tổng giám đốc.
Kỳ Lạc đối với Du Linh rất lãnh đạm, toàn bộ đường đi không cùng Du Linh nói qua cô rốt cuộc sẽ làm gì.
Du Linh cũng chỉ có thể mặc áo thun trắng, quần cao bồi, ngồi ở trên sô pha trong văn phòng của tổng giám đốc tân nhiệm phát ngốc.
Sau đó nhìn Kỳ Lạc nghe các quản lí bộ phận lại đây đây báo cáo công việc.
Không có việc gì làm nhưng cô có thể nhìn chằm chằm soái ca a.
Không thể không nói, Kỳ Lạc thật sự rất tuấn tú, khi anh mặc quần áo ở nhà sẽ tản ra hương vị lười biếng, mặc tây trang, lại tạo cho người ta một cảm giác giỏi giang thuần thục, làm việc nghiêm túc, có nề nếp, có không chút cẩu thả.
Từ trong đống văn kiện, Kỳ Lạc nhàn nhạt nâng mắt lên, đúng lúc đối mặt với ánh mắt của Du Linh đang nhìn chằm chằm anh, nhíu mày hỏi
“Không có việc gì làm?”
“Anh cũng không nói cho em là em sẽ làm gì mà.”
Du Linh đi qua, ngồi ở đối diện bàn làm việc Kỳ Lạc, hiện tại đã là giữa trưa, mấy quản lí bộ phận của công ty con đã đi hết, rốt cuộc đến phiên Du Linh ngồi xuống đối diện Kỳ Lạc.
Cô để tay lên bàn, chống cằm, hướng Kỳ Lạc nháy mắt, hỏi
“Nếu không để em đi mua cơm trưa cho anh? Hiện tại đã giữa trưa.”
“Đi đi.”
Kỳ Lạc rũ mắt, anh thật sự bận rộn không có thời gian mà bồi cô, vì thế từ trong ví lấy ra một chiếc thẻ, hai ngón tay kẹp lại đưa cho cô, nói
“Thuận tiện em tự mua cho mình một bộ trang phục công sở đi.”
Du Linh cúi đầu nhìn thoáng quần áo của chính mình, lúc này mới phản ứng lại, cho dù là thực tập cũng không nên mặc như thế này.
Cô nhận lấy thẻ từ Kỳ Lạc, cũng không hỏi mật mã là gì, xoay người liền chạy ra khỏi văn phòng, hô
“Trước em sẽ mượn anh tiền mua quần áo, sau này anh có thể trừ vào tiền lương thực tập của em.”
Lời nói còn chưa dứt, Du Linh cũng đã chạy không thấy bóng dáng. Để lại Kỳ Lạc ngồi ngay ngắn ở sau bàn làm việc, cầm văn kiện một bên xem, một bên lắc đầu, sau đó cười nhạo một tiếng, ánh mắt tối tăm, trong lòng dần bắt đầu tích lũy oán khí.
Trừ vào tiền lương thực tập của cô, anh có thể làm như thế sao?
Cô chính là cố ý nói lời này để đem khoảng cách giữa hai người kéo ra xa, thật muốn làm anh phát giận mà
Chờ thêm nửa giờ, liền có một cô gái đem vào một phần cơm hộp nói đây là Du Linh đặc biệt chuẩn bị cho anh.
Kỳ Lạc ngồi ở bàn làm việc không nhúc nhích, mở ra phần cơm hộp thì thấy đây là cơm hộp của Hi Phúc Tường cơm hộp, bên trong đều là những thứ anh thích ăn.
Buông văn kiện trong tay xuống, Kỳ Lạc ngơ ngẩn thông báo trừ tiền trong thẻ, là Du Linh cầm thẻ của anh mua sắm.
Nhìn mấy tin nhắn này, mỗi cái đều là trừ đi hơn trăm tệ, thậm chí mấy chục tệ cũng có, Kỳ Lạc thở sâu, cầm lấy máy điện thoại bàn gọi điện cho Du Linh.
Cô đã đem số điện thoại của anh kéo đen bốn năm nay, mà bốn năm này anh không phải không có đổi qua điện thoại khác để gọi cho cô, nhưng mỗi lần gọi được thì trước sau anh cũng đều không lên tiếng.
Không muốn cùng cô nói chuyện, vì cô đã khiến anh tức giận thật sự.
Vì thế anh chỉ có thể tự tra tấn bản thân, gọi điện cho cô chỉ vì muốn nghe một chút âm thanh của cô ở phía bên kia lớn dương.
Mấy năm nay, kỳ thật anh chính là chịu đựng như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận