Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Anh biết, cô không tha thứ, nhưng không chặn hết mọi lối ra, vậy là đủ.

Lý Tuyết không để ý đến anh.

Anh nhấn mạnh: “Chỉ ăn một bữa cơm, nếu em không đồng ý, anh sẽ báo cáo lên ICE* ngay bây giờ, nói thân phận của em không hợp pháp.”

Ánh mắt người phụ nữ trở nên lạnh lẽo hơn, nhưng cô vẫn quay lại và đi theo anh.

Xe là một chiếc Bentley màu đen dán lớp chống nhìn trộm. Cô ngồi ở ghế phụ, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, không nói một lời.

Chiếc xe chạy rất chậm, lúc đi qua cầu anh bỗng nhiên nói: “Sao em không nói với anh?”

Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt như cánh cửa sổ đã đóng chặt.

“Lúc anh đi, không nói lời tạm biệt.” Cô bình tĩnh nói: “Vậy nên em đã học được cách không giữ lại ai cả.”

Anh không trả lời, trong xe yên tĩnh, chỉ có hệ thống dẫn đường đang báo tên các con đường.

Hai người ngồi trong một nhà hàng Trung Quốc ở trung tâm Manhattan. Anh dọn sạch toàn bộ tầng có phòng riêng, gọi món sườn hầm khoai môn và cà tím xào trứng muối mà trước đây cô rất thích.

Lúc các món ăn được dọn ra, cô không động đũa.

“Em không muốn nhắc lại chuyện cũ.” Cô nói.

“Anh không muốn giải thích.” Anh nói: “Chỉ muốn gặp em.”

Cô không đáp lại, chỉ cụp mắt nhìn bát cơm trước mặt.

Không khí như đóng băng vài phút.

Anh cúi đầu, gắp một miếng đồ ăn vào bát cô, nói: “Em gầy.”

Cô buông đũa: “Anh mời ăn cơm, ăn xong chưa?”

Giọng anh hơi khàn khàn: “Anh…cho rằng em sẽ hỏi, khi đó sao không đến gặp em.”

“Em không muốn biết.” Cô đứng lên: “Vì không quan trọng.”

Cô bỏ đi dứt khoát, bóng lưng như lưỡi dao sắc bén lướt qua anh không quay đầu lại.

Anh ngồi im, không đuổi theo.

Ngay giây phút đó, anh mới nhận ra rằng~

Anh cho rằng cô sẽ hận anh, sẽ mắng anh, đánh anh, thậm chí là khóc lóc.

Nhưng không có gì cả.

Bởi vì cô đã sớm buông bỏ.

Nhưng bỗng nhiên anh lại sợ hãi…sợ rằng mình sẽ không bao giờ có cơ hội làm cô quay về bên mình nữa.

Anh nhìn chằm chằm vào tách trà đã nguội trên bàn, bỗng nhớ ra nhiều năm trước, năm học cấp ba đó, anh đã viết một dòng chữ vào vở toán của cô: “Em nhất định sẽ tiến xa”; Nhớ lại lúc cô vừa xoa mắt vừa uống nước nóng dưới ánh đèn thư viện; nhớ lại đêm cô tựa vào vai anh, khẽ hỏi:

“Sau này anh quay lại thật chứ?”

Anh nghĩ mình đã qua tuổi đó rồi —

Tuổi mà anh trăn trở vì một người, ngừng thở vì một kỷ niệm.

Nhưng giờ đây, những cảm xúc bị đè nén nơi sâu thẳm nhất trong lòng lại dâng lên từng chút, không nhanh cũng không chậm, như thủy triều dâng lên bờ. Đó không phải là một tình yêu sét đánh, mà là một cảm giác ngày càng nặng nề, tiềm thức không thể khống chế.

Cô vẫn luôn ở đó, chưa bao giờ thật sự rời khỏi ký ức của anh.

***

Hoàng hôn, trước khi màn đêm buông xuống tại phố Queens, trước cổng trường phụ huynh đến đón con đứng chật kín cả vỉa hè.

Ban đầu Trần Vệ Đông không định đến đây, anh vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến xuyên lục địa, lúc đi ngang qua, tình cờ nhìn vào giờ tan học, rồi anh thấy cảnh tượng đó.

Lý Tuyết đứng trong đám đông, mặc áo gió, đeo cặp sách của Nam Chi trên vai. Lâm Trạch đi bên cạnh cô, mở chai nước đưa cho Nam Chi, ba người đi về phía góc phố.

Nam Chi vừa ăn vừa nói chuyện ở trường, nói chuyện máy chiếu trong lớp Vật lý hôm nay không chiếu, thầy giáo chỉ dùng cục tẩy làm đạo cụ để nói về điện trường, rồi chuyện có người chơi đàn ukulele ngoài hành lang vào giờ ăn trưa, giữa chừng bị thầy hiệu trưởng ngăn lại.

Lý Tuyết nghe xong gật gật đầu, ngẫu nhiên hỏi: “Thầy giáo Vật lý kia có phải là người dạy môn Quang học trước đây không?”

Lâm Trạch cười cười ngắt lời: “Lần trước cháu viết sai đáp án bài tập của thầy ấy rồi phải không?”

Ba người họ phối hợp rất ăn ý, nhất quán trong từng động tác, nhìn qua giống như một gia đình.

Trần Vệ Đông đứng trước xe, không nhúc nhích, nhìn suốt năm phút.

Bình luận

Để lại bình luận