Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cái Giá Của Sự Thù Địch
Ca làm việc tối hôm đó dài như địa ngục.
Trần Hương đứng như một cái máy, tay quét mã vạch, miệng lẩm bẩm “Xin chào”, “Cảm ơn”. Nhưng tâm trí cô không ở đó.
Chiếc điện thoại đắt tiền trong túi áo đồng phục như một cục than nóng, đốt cháy da cô. Đôi giày thể thao hàng hiệu dưới chân như đi mượn, xa lạ và nặng nề. Cả người cô toát ra một sự không tương xứng đến trơ trẽn. Cô sợ, sợ những ánh mắt soi mói, sợ những lời xì xầm. Cứ vài phút, cô lại liếc ra cửa, sợ hãi chiếc xe việt dã đen ngòm đó lại xuất hiện.
10 giờ 30. Tiếng chuông báo hết ca vang lên như tiếng chuông báo tử.
Cô chậm rãi cởi chiếc áo đồng phục màu đỏ. Và đó là lúc địa ngục thực sự bắt đầu.
Chiếc áo sơ mi kẻ ô sờn cũ, hôi hám, với vết rách toạc trên vai, lại một lần nữa phơi bày ra.
“Ối giời ơi!” Trương Khánh Hoa, ả đẹp nhất hội thu ngân, cất giọng a dua. “Nhìn kìa chúng mày! Cái giẻ lau nhà của ai rớt lại đây?”
Một cô khác cười ré lên, cố tình nói to: “Mùi gì mà chua loét thế? Mày lại chui cống à, Hương?”
Trương Khánh Hoa bước tới, ả đi đôi guốc cao gót, dáng vẻ kênh kiệu. Ả không chỉ nhìn, ả đưa ngón tay sơn đỏ chói, chọc thẳng vào vết rách trên vai Trần Hương.
“Rách kìa! Lộ cả da thịt trắng nõn rồi! Định đi khách hay gì mà hở hang thế?”
Trần Hương giật nảy mình, như bị điện giật. Mặt cô nóng bừng lên. Nước mắt uất ức trào lên, nhưng cô cắn chặt môi, nuốt ngược vào trong.
Cô không nói gì. Cô gạt tay ả ra, lách người, cố gắng đẩy cửa bước ra ngoài.
Và hắn ở đó.
Chiếc xe việt dã đen ngòm đậu chình ình ngay trước cửa siêu thị, động cơ vẫn đang nổ, tiếng gầm gừ trầm thấp như một con thú săn mồi đang chờ đợi.
Liêu Thuận đứng tựa vào mui xe, tay kẹp điếu thuốc. Ánh đèn đường mờ ảo hắt lên khuôn mặt góc cạnh, tàn nhẫn của hắn. Ngọn lửa đỏ lập lòe trên đầu điếu thuốc rọi sáng đôi mắt âm trầm.
Trần Hương khựng lại.
Nhưng Trương Khánh Hoa thì không. Thấy gã đàn ông giàu có, đẹp trai, lái xe xịn, ả sáng mắt lên. Ả vội vàng vuốt lại mái tóc, ưỡn bộ ngực độn ra, sáp lại gần.
“Anh ơi…” Giọng ả ngọt như mía lùi. “Anh chờ ai à? Em là Khánh Hoa… Anh đẹp trai quá, cho em làm quen được không?” Ả đưa tay, định chạm vào cánh tay cơ bắp của hắn.
Liêu Thuận không thèm liếc ả một cái.
Hắn rít một hơi thuốc thật sâu, rồi nhả một luồng khói trắng đặc quánh, phả thẳng vào gương mặt trát đầy phấn của Trương Khánh Hoa.
Giọng hắn lạnh như băng, chỉ một từ: “Biến.”
Trương Khánh Hoa sững sờ, nụ cười cứng đờ trên môi. Ả chưa bao giờ bị làm nhục như vậy.
Đúng lúc đó, Liêu Thuận thấy Trần Hương đang đứng co ro ở cửa.
Mắt hắn khóa chặt lấy cô. Hắn vứt mẩu thuốc xuống đất, dùng mũi giày hàng hiệu di nát nó. Hắn không hét, không gầm. Hắn chỉ nói, giọng trầm thấp nhưng đầy uy lực, xuyên qua màn đêm:
“Còn đứng đó? Lết qua đây.”
Tất cả đám thu ngân, kể cả Trương KhánhHoa, đều há hốc mồm.
Trần Hương như một con thỏ bị đèn pha chiếu trúng. Cô sợ hãi, lảo đảo bước về phía hắn.
Hắn giật mạnh cửa ghế phụ. “Vào.”
Cô vội vàng trèo lên. Hắn cúi người, vòng tay qua thắt dây an toàn cho cô. Hắn cố ý để cánh tay rắn chắc của mình cọ mạnh vào bộ ngực mềm mại của cô. Hắn thì thầm, đủ để chỉ mình cô nghe: “Ngoan.”
Hắn đóng sầm cửa lại, đi vòng qua ghế lái. Động cơ gầm lên một tiếng giận dữ, và chiếc xe lao đi, để lại đám đông chết lặng trong một đám khói bụi mịt mù.
Phải mất vài giây, Trương Khánh Hoa mới hoàn hồn. Ả tái mặt vì tức giận và ghen tị.
“Trời ơi! Nó… nó được gã đó bao nuôi!”
“Ghê tởm! Cái con nhà quê bẩn thỉu đó!”
“Tao đã nói mà, nhìn cái tướng nó là biết dâm đãng. Chắc chắn là bán thân!”
“Không biết ngủ với bao nhiêu thằng rồi mới câu được con cá to như vậy! Loại đĩ điếm!”
Trương Khánh Hoa nghiến răng: “Tao phải nói ông chủ đuổi nó! Làm chung với nó tao thấy dơ bẩn!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận