Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Đi vội vã vậy làm gì a, lại đây a!”

Cô xoay người nhấc chân rời đi, phía sau thanh âm bén nhọn lại vang lên, “Nếu cô làm tôi hài lòng việc này , thì tăng lương cho ba cô lên 1 vạn ! Một tháng 1 vạn cho công nhân công trường , không ở đâu có đâu, phần lương này cũng làm ba cô thảnh thơi một chút, không để nợ nần càng nhiều”

Vệ Duy Nhất dừng bước, đứng yên một giây, xoay người hướng về phía cô ta đi qua.

“Cô có việc gì muốn tôi làm?”

Môi đỏ kiêu ngạo nhếch lên, chùm tia sáng trong mắt lóe lên toàn bộ là đắc ý , “Quỳ xuống, ở trước mặt tôi dập đầu hai cái.”

Bên trong, tài xế xe tâm sinh bất an, quay đầu nhắc nhở, “Tiểu thư……”

Bạch Chi đã khó chịu thật lâu , thật lâu thật lâu, từ lúc bắt đầu sơ trung đã bị một cổ lực lượng vô hình áp bách, thành tích bộ dạng của Vệ Duy Nhất đều hơn cô, làm cô ta một người luôn vĩnh viễn thuận buồm xuôi gió bị Vệ Duy Nhất cản đường, lần này rốt cuộc ông trời cho cô ta cơ hội xoay người, bắt Vệ Duy Nhất như con chó mà quỳ gối trước mặt cô, sao cô ta có thể dễ dàng để cô rời đi như vậy được.

“Tôi nói cô quỳ xuống, nghe không hiểu tiếng người sao!”

Vệ Duy Nhất nháy nháy đôi mắt, ánh mắt nhìn lên người cô ta, những đều cô ta có thì cô vĩnh viễn cũng không có được.

“Cô hẳn là nên trở về uống thuốc đi.” cô nói.

“Cô nói cái gì?”

Đôi mắt trợn tròn ,dấu vết mắt hai mí cắt hiện ra rõ ràng, Vệ Duy Nhất xoay người chạy lấy người, phía sau truyền đến tiếng kêu chói tai , “Vệ Duy Nhất cô dám làm tôi mất mặt sao?!”

“Ở đây đi!”
Ngô Đoạn chỉ vào công trường đối diện, đối hắn nói, “Liễu ca, Vệ Xuyên làm việc tại công trường này , mấy ngày trước trực tiếp đưa cho em 50 vạn, em hoài nghi hắn từ đâu mà có nhiều tiền như vậy, khẳng định trong người hắn còn có một ít nữa! Nhưng hắn nói không còn một phân nào để trả, trực tiếp bỏ của chạy lấy người, hôm nay bắt được hắn đe dọa một phen, tiền trên người khẳng định tất cả đều được giũ ra !”

Liễu Dục híp mắt, nhìn qua cửa sổ xe Minibus , hướng về phía đối diện nhìn đi nhìn lại hai lần, sao cảm thấy bóng dáng người kia quen thuộc như vậy.

Thẳng đến hắn nghe được một tiếng chói tai kêu lên cái tên, Vệ Duy Nhất.

Không nhận sai.

“Liễu ca, anh đi đâu vậy a!”

Hắn mở cửa xuống xe, đi nhanh về hướng đối diện , nhìn cô đi phía phía sau có một nữ nhân giống như yêu quái đang đuổi theo, cô ta nâng tay, giây tiếp nắm được tóc cô trong tay.

Bước chân Liễu Dục bỗng nhiên đình chỉ , trơ mắt nhìn cô khom lưng quay đầu lại, duỗi chân quét chân, động tác liền mạch lưu loát, người phía sau bị cô trực tiếp gạt ngã trên mặt đất.

“A! Vệ Duy Nhất cô con mẹ nó chán sống rồi!”

Cô cúi đầu nhìn cô ta tóc tán loạn chật vật, mặt không gợn sóng , “Là cô chọc tôi trước.”

‘ bạch bạch bạch ‘

Một trận ân thanh vỗ tay truyền vào tai , Vệ Duy Nhất quay đầu nhìn lại, Liễu Dục lười biếng cười cười nhìn người đang quỳ rạp trên mặt đất.

“U a, này không phải Bạch gia đại tiểu thư sao? Sao ở nơi này chơi trò dập đầu vậy?”.

“Cậu mẹ nó……”

Cô ta vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, tài xế xe phía sau vội vàng xuống xe, đỡ cô nhỏ giọng nhắc nhở, “Tiểu thư, đừng lại lăn lộn, ngài nói chuyện ở trước mặt hắn thu liễm một chút! Bạch tổng bên kia còn có hợp tác với……”

Cô lau khóe miệng, khinh thường cười nhìn hắn, “Một tên con hoang lưu lặc mà thôic, có cái gì mà sợ !”

“Con hoang?”

Liễu Dục kiêu ngạo nghiêng đầu liếm liếm răng nanh, “Cô nghe ai nói vậy? Cô hẳn là chán sống rồi.”

Hắn từ túi tiền lấy ra một con dao nhỏ, cầm trong tay xoay tròn hai vòng , sau đó ném qua bay thẳng đến mặt cô ta.

“A!”

Bạch chi sợ tới mức vội vàng trốn phía sau tài xế , kết quả con dao kia xoay chuyển gần đây mặt cô bọ hắn kéo cắn dao thu về trong tay.

Bình luận (0)

Để lại bình luận