Chương 16

“Chàng đúng là đồ hết thuốc chữa, tới lúc này rồi còn không muốn buông tha ta sao?” Phủ đệ cư trú mười năm bị quan binh niêm phong, trang phục hoa lệ trên người bị tháo bỏ, vẻ mặt Hứa Đường Miên tiều tụy, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm thấy bản thân liên lụy hắn, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại không tha cho hắn.
Khi đó, thật ra nàng muốn nói: “A Triều, chàng bỏ ta đi, để ta đi theo cha mẹ, còn chàng tiếp tục làm thừa tướng không tốt sao?” Bản thân nàng cũng biết, thật ra mình không xứng với tình cảm của hắn.
Những thứ năm ấy nàng cho hắn, so với những thứ hắn cho nàng, căn bản chỉ như muối bỏ biển, không cần hắn phải dùng cả đời để hoàn trả.
“Đường Đường, cả đời này nàng đừng hòng thoát khỏi ta, có chết cũng không được, đời đời kiếp kiếp đừng hòng thoát khỏi ta.” Trong lòng tràn đầy tình ý vặn vẹo, rõ ràng là lời âu yếm nhưng lại nói kiểu như uy hiếp, hai người lại tiếp tục khắc khẩu, cứ như vậy… Tả Triều Chi bước lên con đường lưu đày với nàng, sông núi ngàn trùng, không ngựa không xe, chỉ có đôi chân, có bao nhiêu con đường nàng không đi được, đều là hắn cõng nàng, cho dù chân có rỉ máu cũng không bao giờ bỏ nàng xuống đất.
Mãi cho đến lúc này, nàng mới thừa nhận… thì ra, trong lòng nàng sớm đã có Tả Triều Chi, chỉ là nàng vẫn luôn nhung nhớ cuộc sống an nhàn trong quá khứ, không muốn nhìn thẳng vào người bên cạnh.
Không biết lấy lòng người trước mắt… không biết thế nào là đủ, hiểu lầm hắn cả đời này, cũng hiểu lầm chính mình, lúc nàng muốn đối xử tốt hơn với hắn, bản thân đã nát tan rồi.
“Đường Đường, trong lòng nàng có ta không?” Nam tử chiến công vô số, giết được ngàn vạn lại ấm ức hỏi.
Đường Miên rất muốn nói: “Có! Bây giờ chỉ có chàng!” Thời niên thiếu cho rằng, những kẻ xuất khẩu thành thơ, phong độ nhẹ nhàng mới đáng để phó thác cả đời, nhưng sống đến bây giờ mới biết được, nam tử nhìn thì lỗ mãng nhưng trái tim nóng bỏng nhiệt tình kia còn thực tế hơn nhiều so với ngàn vạn câu thơ hay.
Đôi môi khô nứt của Đường Miên hết đóng rồi lại mở, cuối cùng cũng không thể nói nổi thành lời.
Mang theo bao nhiêu luyến tiếc, nàng chết không nhắm mắt.
“Triều Chi, ta thật sự rất yêu chàng.” Nàng rất muốn nói thế với hắn, ít nhất để nàng nói một lần thôi cũng được!
Nước mắt Tả Triều Chi nhỏ giọt, rơi lên khóe mắt của nàng, rồi lại trượt xuống.
“Đường Đường, nàng thật tàn nhẫn! Có phải ta đối xử tốt với nàng quá, nên nàng mới giẫm đạp ta như vậy sao?” Cuối đời cũng không nghe được đáp án mình muốn, đôi mắt Tả Triều Chi đỏ ngàu, thoạt nhìn như đã nhập ma.
Tả Triều Chi oán hận nhìn chằm chằm người mình yêu nhất trong vòng tay, không biết trong lòng yêu hay hận nhiều hơn, cho dù là trước hay sau, hắn cũng không thể sống nổi trong thế giới không có nàng, hắn dành mọi tình cảm nồng nhiệt nhất cho nàng, tiến hành một canh bạc khổng lồ, cuối cùng lại thành hai bàn tay trắng, cô độc một mình.
Đó là một mùa đông khắc nghiệt, bước chân Tả Triều Chi lảo đảo, cõng xác chết của nàng tới mặt hồ đóng băng, khuôn mặt anh tuấn đã trở nên tiều tụy, đôi mắt không còn sức sống, hắn tập trung vào động tác trên tay, cầm lấy con dao sứt mẻ, dùng sức đập lên mặt băng dày, bàn tay hắn đã bị đông cứng và nứt ra, nhưng dường như hắn không cảm nhận được sự đau đớn.
Một người đã tới đường cùng, chỉ có thể dựa vào chút hơi tàn để tồn tại, giây phút Đường Miên tắt thở, ý chí sống sót của Tả Triều Chi cũng dần mất hết.
Người mất đi ý chí sinh tồn thì cũng khó sống.
Bên dưới mặt băng là hồ nước lạnh ngắt, hắn đập cho đủ một khoảng trống có thể chứa được hai người, sau đó dùng đai lưng buộc chặt cả hai với nhau.
Tả Triều Chi vuốt ve khuôn mặt lạnh buốt của Đường Miên, dáng vẻ của nàng bây giờ thật sự không tính là đẹp, nhưng hắn lại cảm thấy nàng cực kỳ xinh đẹp, trong tim trong mắt lại hiện lên dáng vẻ mỹ lệ khi nàng mặc hỉ phục.

Bình luận

Để lại bình luận