Chương 16

: Tiêu Trạch, cậu muốn bao nuôi tôi sao? – Ném thuốc ức chế đi, làm O mạnh nhất! (phần 2)

Một giây sau, cổ tay của anh bị túm lấy, sức lực túm lấy anh kéo cả anh về sau, cả người anh nặng nề nện vào một cái lồng ngực kiên cố, trong nháy mắt tới gần thân thể ấm áp kia, anh ngửi được mùi vị quen thuộc.

Là pheromone của Tiêu Trạch —— Là mùi vị nước suối tinh khiết, sạch sẽ giống như đi vào núi thẳm trong thiên nhiên, không nhiễm nửa chút tạp chất không thuộc về tự nhiên.

Hình như rất không phù hợp với hắn.

”Anh Lạc Minh, anh đừng…”

Lạc Minh nhanh chóng thoát khỏi lòng hắn, lại dựa vào hàng rào bảo vệ bên kia, nhảy lên rồi thuận lợi ngồi xuống, anh nhẹ như mây gió liếc nhìn Tiêu Trạch một cái, hỏi: “Tôi đừng cái gì?”

Tiêu Trạch nuốt xuống lời vốn muốn nói, hắn còn tưởng rằng Lạc Minh nghĩ quẩn muốn nhảy xuống, nhưng ngồi ở trên hàng rào bảo vệ như vậy cũng rất nguy hiểm.

“Em tưởng anh sẽ nhảy xuống.”

“Trông tôi giống mấy người sẽ nghĩ quẩn lắm sao?” Lạc Minh cười khẽ một tiếng, lại hút một hơi thuốc, sau đó nhả khói lên mặt Tiêu Trạch: “Trên tay tôi còn có thuốc lá, nhảy xuống đụng nước, thuốc này không phải sẽ tắt sao?”

Tiêu Trạch bị sặc thuốc ho khan vài tiếng, hồi lâu sau mới bình tĩnh lại, lần nữa ngẩng đầu nhìn Lạc Minh, hắn ngây ngẩn cả người.

Lạc Minh đang cười khanh khách nhìn hắn, ánh mắt liễm diễm, khóe miệng khẽ nhếch, đuôi lông mày hơi nhíu, giống như một con hồ ly xinh đẹp trêu cợt người được như ý, chỉ trong nháy mắt đã làm cho tim Tiêu Trạch đập thình thịch.

Anh thật sự rất đẹp, cho dù là ngũ quan hay dáng người, Tiêu Trạch mơ mơ màng màng nhìn anh trong chốc lát, toàn tâm toàn ý hơn mười năm qua của hắn đối với Lạc Phồn tựa như đang dao động tại một khắc nào đó.

“Tên ngốc này xem tôi thành gì vậy? Không phải đến giờ cơm rồi sao? Không ăn cơm, buổi chiều không cần huấn luyện nữa?” Lạc Minh từ trên lan can nhảy xuống, đi về phía Tiêu Trạch, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn.

Có lẽ là trong lúc bất tri bất giác đã bỏ thêm bộ lọc cho Lạc Minh, Tiêu Trạch luôn cảm thấy âm cuối lời nói của anh, ánh mắt anh nhìn hắn có mang theo móc câu, dựa vào anh quá gần cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Trong lúc bối rối, hắn tùy ý nói một câu: “Sắc mặt anh không tốt lắm.”

Là thật sự không tốt lắm.

”Sắc mặt tôi nhất định phải tốt sao?” Ánh mắt Lạc Minh trầm xuống.

”Anh Lạc Minh, anh còn giận em không?” Tiêu Trạch thấp thỏm hỏi.

Hắn biết mình và Lạc Phồn đại khái là không có khả năng, nhưng cũng không muốn ầm ĩ khó coi với người nhà họ Lạc, dù sao người nhà họ Lạc đối xử với hắn cũng không tệ lắm.

”Giận cậu?” Lạc Minh hừ một tiếng, cười: “Tức giận có tác dụng không?”

________________

Bình luận

Để lại bình luận