Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Trợ Lý Riêng Và Cơn Sốt Bất Ngờ
Từ ngày Trình Niệm Niệm chính thức nhận chìa khóa văn phòng riêng của Hội trưởng, cả Hội sinh viên như dậy sóng ngầm. Phó hội trưởng Hà Viễn đi ra đi vào đều lắc đầu tặc lưỡi, nhìn Lục Diễm bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Cậu đúng là cầm thú đội lốt người.”
Lục Diễm mặc kệ. Anh tận hưởng việc có cô ở bên cạnh. Mỗi khi ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu, anh lại thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô đang ngồi ở chiếc bàn nhỏ góc phòng, cắm cúi làm bài tập hoặc sắp xếp giấy tờ. Chỉ cần nhìn thấy cô, nhìn thấy vành tai đỏ ửng mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh, là mọi mệt mỏi đều tan biến, thay vào đó là… dục vọng.
Lục Diễm vốn tự hào về khả năng tự chủ của mình. Nhưng từ khi có Trình Niệm Niệm, anh nhận ra mình đã đánh giá quá cao bản thân. Anh muốn chạm vào cô, muốn ôm cô, và hơn hết thảy, muốn “ăn” cô sạch sẽ.
Những cái chạm vô tình, những ánh mắt giao nhau, mùi hương hoa sơn chi quẩn quanh… tất cả đều như những liều thuốc kích thích, bào mòn sự kiên nhẫn của anh từng ngày. Anh bắt đầu nghiện sự hiện diện của cô, nghiện việc trêu chọc để thấy cô xấu hổ.
Nhưng rồi, sự chủ quan của tuổi trẻ đã khiến Lục Diễm phải trả giá. Việc tắm nước lạnh liên tục để dập tắt dục vọng, cộng thêm việc đứng hóng gió lạnh dưới ký túc xá của cô đêm hôm trước đã khiến cơ thể sắt đá của anh ngã gục.
Lục Diễm bị sốt.
Sáng sớm hôm đó, anh tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, cả người nóng hầm hập và rã rời. Anh gọi điện cho Hà Viễn giao việc, rồi nhắn tin cho Trình Niệm Niệm báo cô hôm nay không cần đến văn phòng. Xong xuôi, anh uống vài viên thuốc cảm, rồi vùi mình vào chăn, chìm vào giấc ngủ mê man.
Trình Niệm Niệm nhận được tin nhắn khi đã đến trước cửa Hội sinh viên. Cô đang ngơ ngác thì gặp Hà Viễn.
“Ơ, tiểu trợ lý? Không phải Lục Diễm bảo em hôm nay nghỉ sao?”
Trình Niệm Niệm chìa điện thoại ra: “Em vừa mới đọc tin nhắn…”
Hà Viễn nhìn khuôn mặt ngây thơ của cô, nheo mắt cười gian: “Em không biết à? Lục Diễm bị bệnh rồi đấy. Nghe giọng khàn đặc, chắc là sốt cao lắm. Mà khổ thân, cậu ấy sống một mình, bố mẹ thì ở xa, giờ nằm bẹp dí ở nhà không ai chăm sóc, không biết có ăn uống gì được không, có khi ngất ra đấy cũng chẳng ai hay…”
“Sao ạ? Anh ấy… bệnh nặng lắm sao?” Trình Niệm Niệm nghe thế thì hoảng hốt, tim thắt lại vì lo lắng.
“Ừ, nghiêm trọng lắm.” Hà Viễn thêm mắm dặm muối, đánh vào tâm lý mềm yếu của cô gái nhỏ. “Em xem, hay là em qua xem cậu ấy thế nào đi? Dù sao em cũng là… trợ lý riêng mà.”
Cậu ta rất nhiệt tình cung cấp địa chỉ nhà và mật mã cửa cho Trình Niệm Niệm, trong lòng thầm cười trộm: Lục Diễm, anh em chỉ giúp cậu đến đây thôi nhé.
Trình Niệm Niệm nắm chặt tờ giấy ghi địa chỉ, không chần chừ bắt taxi đến nhà Lục Diễm. Cô không biết rằng, mình đang tự nguyện bước chân vào hang của một con sói đang đói khát.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận