Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Buổi tối Trịnh Bạch Ngọc và Phương Sở không ra ngoài mà quyết định ngồi làm việc.
Mặc dù đang trong kì nghỉ nhưng cũng không thể bỏ mặc công ty, huống hồ Phương Sở phải điều hành một tập đoàn luật.
Phương Sở bỏ hết công việc để tháp tùng cô đi mọi nơi nhưng tối đến anh đều thức khuya để giải quyết những công việc tồn đọng. Trịnh Bạch Ngọc biết nên mỗi ngày đều kết thúc rất sớm, lại làm như không biết.
Hôm nay sau khi giải bày hết tất cả, cô đành thẳng thắn để anh không cần lén lút làm việc. Như vậy rất mệt mỏi.
Huống hồ bọn họ còn rất nhiều thời gian bên nhau.
Phương Sở ôm laptop ngồi bên cạnh Trịnh Bạch Ngọc, ngón tay lướt trên bàn phím với tốc độ kinh người. Cô ngắm nhìn anh, lại thầm nghĩ vì sao mình lại không biết tình cảm của người này ông này sớm hơn?
Phương Sở rất đẹp, là nét đẹp trầm ổn, có chút nghiêm nghị do tính chất công việc mang lại, nhưng mỗi khi anh cười với cô luôn làm cô thấy anh nét nhu tình trong đó.
Khác hắn với Hàn Cẩn Du.
Hàn Cẩn Du là người đàn ông tỏa ra phong thái khiến người khác phục tùng, là người luôn ở trên đỉnh cao khiến người khác không nắm bắt được.
Trịnh Bạch Ngọc đã từng rất say mê, cảm thấy chỉ cần anh ta chịu mềm mỏng với mình một chút cũng khiến bản thân vui vẻ.
Mỗi khi Hàn Cẩn Du tâm tình tốt sẽ tiện tay mua cho cô một bó hoa cũng khiến cô mềm lòng phục tùng anh ta.
Dù cho nhiều lúc Hàn Cẩn Du tâm tình không tốt, dù có phát tiết mọi tức giận trên người cô, giày vò cô thì cô cũng cam lòng chịu đựng.
Mà Phương Sở thì hoàn toàn khác. Nghĩ lại nhiều năm nay anh luôn bên cạnh bầu bạn, chỉ cần cô không thích gì, dị ứng với món gì, yêu thích cái gì anh đều như vô tình nhớ rõ.
Thường hay kiếm cớ dắt cô ra ngoài để giải khuây, dù bên cạnh luôn kèm theo Phương Cẩm.
5 năm luôn đứng phía sau bảo vệ cô, lần cứng rắn duy nhất là khi cô không quan tâm sức khỏe của mình, hại bản thân ngất đi, cơ thể suy nhược đến gầy yếu, lần đó Phương Sở tức giận đến mức la mắng cô suốt hai mươi phút không ngừng nghỉ.
Cô nằm viện suốt 5 ngày, anh bên cạnh suốt 5 ngày, nhưng không nói thêm một lời.
Về sau cô phải đích thân xin lỗi, giả vờ đáng thương anh mới bằng lòng bỏ qua.
Chỉ cần liên quan đến sức khỏe thì Phương Sở sẽ luôn cố chấp không khoan nhượng cô thêm lần nào nữa.
Cho dù anh phải chạy đi chạy lại để tìm bác sĩ điều trị cho cô rất nhiều lần, chỉ cần nghe ở đâu có bác sĩ giỏi anh đều sẽ đích thân liên lạc. Không ngại mắc nợ ân tình của người khác. Cũng bởi vì cô.
Vậy mà Trịnh Bạch Ngọc cô bỏ qua người đàn ông tốt như thế này.
Là ngu ngốc hay vô tâm đây.
“có chuyện gì sao?” – Phương Sở nhướng mày nhìn Trịnh Bạch Ngọc, cảm thấy cô đã nhìn mình rất lâu.
“Phương Sở, cám ơn anh đã luôn bên cạnh em. Thật tốt khi đã không bỏ lỡ anh.”
Phương Sở cảm thấy ngại ngùng, vành tai cũng đỏ lên. Bỗng nhiên nghe lời ngọt ngào từ người mình yêu cũng khiến tim anh như lỗi nhịp.
Không khí ngại ngùng bị phá vỡ khi Trịnh Bạch Ngọc có một cuộc điện thoại.
Phương Cẩm không hổ danh bóng đèn vạn năng. Giờ phút này cô ấy thậm chí không biết mình đã bị anh trai mắng đến phun máu đầy đầu.
“em nghe điện thoại của Phương Cẩm. Anh cứ làm việc đi.”
“ừm”
Trong màn hình điện thoại Phương Cẩm đang lay hoay lật mở tập hồ sơ. Nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc cô ấy liền vội vàng la hét.
“Ngọc Ngọc ơi, tớ mệt muốn chết. Mấy ngày qua tớ bị tên Trịnh Tú hố không biết bao nhiêu lần.”
“…….”
“Cậu không biết đâu tên đó quả đúng là chó. Đổi tới đổi lui không biết bao nhiêu phương án, sớm biết như thế tớ đã đẩy cho tiểu Lê nhận quả boom này. Làm sao cậu có thể đè đầu tên chó này thế.”
“Nhưng quả thật cũng chỉ có cậu mới có thể trị được tên đó. Cậu không biết đâu tên đó như muốn lấy mạng tớ. Hại tớ tăng ca tới nửa đêm chỉ vì hắn không vừa ý một cái khung chắn. CHỈ LÀ MỘT CÁI KHUNG THÔI ĐÓ.”
“Hắn dám nói là cái khung không đủ trang trọng. CÓ TÊN CHÓ NÀO KHỐN KIẾP NHƯ HẮN KHÔNG? Dám nói là nể tình bạn bè với cậu nên không muốn làm khó tớ. Nên chỉ cần sửa cái khung phù hợp là được.”
“Cậu nghĩ đi chúng ta là công ty đầu tư, vậy mà hắn dám bảo tớ sửa cái khung, tớ đâu phải chủ công trình, lại không phải thiết kế, hà cớ gì tớ phải đích thân sửa. Lại còn không nói rõ như thế nào mới vừa lòng. Tớ sửa 23 lần cũng không khiến hắn vừa lòng. Vậy mà nói không làm khó tớ. Trưa nay tớ chỉ muốn đạp hắn té từ trên lầu xuống y như tớ hôm rồi. Hu hu hu hắn khiến tớ muốn phạm tội, điên rồi.”
“Còn nữa, anh trai tớ gần đây không biết đang làm gì. Tớ thậm chí muốn hỏi nếu tớ lỡ chân đá hắn thì anh trai tớ có giúp tớ không.”
“tớ hỏi qua đồng nghiệp của anh ấy, họ nói anh ấy xin nghỉ một tháng, lại còn không về nhà. Cậu nghĩ xem có phải bị hồ ly tinh bắt đi không? Nhưng cũng mong là có, anh tớ hơn 30 rồi vẫn là một tên cẩu độc thân. Mẹ tớ thậm chí còn lên chùa cầu xin không ít lần chỉ mong anh tớ sớm có người yêu.”
“Ngọc Ngọc cậu nghĩ đi, anh tớ cũng xem như có tiền, có nhan sắc vậy mà vẫn một mình. Nhưng cũng đúng thôi ai lấy phải anh ấy cũng khổ lắm. Một người nhạt nhẽo, khó tính như anh ấy đến tớ còn chịu không nổi.”
“Bạch Ngọc sao cậu không nói gì? Đi chơi như thế nào rồi. Vui không? Có gặp được anh chàng nào đẹp không? Nếu có thể lăn giường thì càng tốt, ha ha phải mang về một anh đẹp trai nhaaaaa~”
Phương Cẩm từ nãy đến giờ nói như súng bắn liên thanh không ngừng lại lấy hơi. Cứ vô tư nói rồi tự trả lời, mặc dù đã sớm quen với tính này của Phương Cẩm cũng không ít lần nghe cô phàn nàn về Phương Sở nhưng bây giờ có chút ngượng ngùng.
Nhìn về Phương Sở thấy anh mặt có chút không vui, lông mày cũng nhíu lại, giống như có chút không vui khi bị nói xấu. Mà kẻ đó còn là em gái mình.
“anh Phương Sở cũng đâu đến mức như cậu nói” – Trịnh Bạch Ngọc đành níu lại chút mặt mũi cho Phương Sở. Huống hồ bây giờ anh ấy cũng là bạn trai cô.
“xì. Với cái tính đầu gỗ cứng ngắc của anh trai tớ thì còn lâu mới có chị dâu.”
Phương Cẩm cứ mãi huyên thuyên nói đủ thứ chuyện, ban đầu không để ý nhưng lát sau cũng thấy có gì đó không đúng. Trịnh Bạch Ngọc tuy nói chuyện với cô nhưng mắt cứ hướng về đối diện.
Với bản tính tò mò Phương Cẩm chăm chú nhìn phía sau Trịnh Bạch Ngọc, trên ghế có một cái áo màu đen, tuy chỉ nhìn thấy một góc nhưng chắc chắn không phải áo của Trịnh Bạch Ngọc, im lặng một chút thì nghe rõ ràng có hai âm thanh gõ bàn phím, dù cho Trịnh Bạch Ngọc trước mặt cô đang gõ phím nhưng nghe kĩ sẽ thấy có thêm một người dùng lực gõ mạnh hơn, chắc chắn là đàn ông.
Mẹ nó, Trịnh Bạch Ngọc thật sự giấu một người đàn ông trong phòng. Bắt đầu từ khi nào? Tại sao cô ấy không biết? Người này lén phén sau lưng hai anh em bọn họ từ khi nào? Rõ ràng suốt ngày Trịnh Bạch Ngọc luôn bên cạnh cô mà. Sau đó là một màn các suy nghĩ cứ thi nhau mọc lên trong đầu, với 9981 cảnh tượng khác nhau.
Trịnh Bạch Ngọc không nghe thấy Phương Cẩm nói tiếp, lại nhìn thấy cô ấy đang tập trung suy nghĩ nên có chút tò mò.
“Cậu đang bận à?”
“Phương Cẩm?”
Đột nhiên Phương Cẩm hét lên khiến Trịnh Bạch Ngọc cùng Phương Sở giật nảy mình. Phương Sở đang uống nước vô tình sặc một cái ho mấy cái, rồi kìm nén không dám phát ra tiếng.
“TRỊNH BẠCH NGỌC, CẬU THẾ MÀ DÁM GIẤU ĐÀN ÔNG TRONG PHÒNG. CẬU YÊU ĐƯƠNG SAU LƯNG MÌNH ĐÚNG KHÔNG?”
Cả Phương Sở lẫn Trịnh Bạch Ngọc đều hoảng hốt vì suy đoán của Phương Cẩm. Không nghĩ đến bình thường Phương Cẩm vô tâm vô tính lại có thể phát hiện nhanh đến như vậy.
Trịnh Bạch Ngọc đành mềm giọng giải thích.
“ừm. Bọn tớ chỉ mới vừa bên nhau, chưa có cơ hội để nói với cậu. Đến lúc thích hợp sẽ mang người đến bồi tội với cậu được không?”
“………”
“tớ giấu cậu là không đúng nhưng bọn tớ mới bên nhau, thời gian quá ngắn. Cậu muốn gì tớ cũng đáp ứng”
“thật không?”
Vốn dĩ Phương Cẩm cũng không giận dỗi gì, dĩ nhiên bạn tốt có người bên cạnh bầu bạn lại càng tốt, có thể giúp cô ấy mau chóng vui vẻ. Nhưng khi nghe Trịnh Bạch Ngọc hứa hẹn lại sáng mắt cười vui vẻ. Dễ gì lại được Trịnh lớn gia hứa hẹn.
“vậy đợi đến khi cậu trở về tớ tính sổ với cậu hahahaha”
“được được. Phương tiểu thư muốn gì cũng được. Là nô gia có lỗi.”
“xì tha tội cho người. Không nói nữa, tớ phải đến tìm tên Trịnh Tú kia rồi. Chúc cậu có một đêm nóng bỏng khà khà.”
Phương Cẩm nhanh tay cúp máy, khiến Phương Sở và Trịnh Bạch Ngọc như thở phào một hơi. Suýt chút nữa sợ chết.
Bọn họ không có ý định công bố sớm cũng bởi vì sợ Phương Cẩm sẽ giày vò chết bọn họ. Chưa kể đến mẹ Phương còn nhiệt tình gấp mấy lần Phương Cẩm.
Hai người không ai nhắc đến cuộc gọi vừa nãy, nhìn nhau cười ngại ngùng rồi lại tiếp tục công việc còn dang dở.
Đến khi Phương Sở kết thúc công việc mới phát hiện đã 12 giờ đêm. Mà Trịnh Bạch Ngọc vẫn còn đang họp online với đối tác.
Khi Trịnh Bạch Ngọc nói chuyện với đối tác luôn sử dụng tông giọng trầm ổn, có chút lạnh lùng. Mỗi một phương án đưa ra luôn mạnh mẽ, dứt khoát, đó cũng là điều Phương Cẩm học mãi vẫn không thể làm được.
Bình thường khi nói chuyện với anh em bọn họ luôn mềm mại, dịu dàng nhưng khi nói đến công việc thì giống như một người khác. Phương Sở lúc mới quen có chút bất ngờ, bởi khi đó cô hoàn toàn không giống cô gái mới đôi mươi, mà giống như một phụ nữ trưởng thành ngoài ba mươi có nhiều năm kinh nghiệm, phán đoán chuẩn xác, chỉ cần đến thời cơ liền nắm lấy.
Ngay cả trong đời sống cũng có quy luật cụ thể, một đời sống lành mạnh, chăm chỉ, cầu tiến.
Nên anh và gia đình tin tưởng để Phương Cẩm tiếp xúc với cô. Mà Phương Cẩm cũng thay đổi rất nhiều sau khi làm bạn bên cạnh Trịnh Bạch Ngọc.
Mà Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn không biết anh đã từng điều tra về Trịnh Bạch Ngọc, biết mẹ cô mất năm cô 18, ba thì hoàn toàn cắt đứt không liên lạc từ lâu, ngay cả họ hàng cũng không còn ai.
Cuộc sống bình thường không thể bình thường hơn.
Sau khi nói chuyện với Trịnh Bạch Ngọc anh mới chợt nhớ đến chuyện hai năm cô ấy sống bên cạnh người kia, nhưng hai năm đó hoàn toàn không có trong tư liệu. Ban đầu anh điều tra cũng chỉ vì sợ Phương Cẩm quen với bạn không tốt, anh lo lắng cho em gái mình.
Nhưng tư liệu chỉ vỏn vẹn vài dòng nói cô sống một mình ở Bắc Kinh, sau đó ôn thi rồi đến Thượng Hải học tập.
Tư liệu khi đó giống như được che mờ không khiến ai nghi ngờ gì, ngay cả bạn trai cô cũng hoàn toàn không có. Người kia chắc hẳn có quyền lực mới có thể che giấu được.
Lại thêm tính tình cô trầm ổn nên anh mới không nghĩ thêm gì.
Phương Sở rót thêm cho Trịnh Bạch Ngọc một cốc nước, thành công thu hút sự chú ý của cô, Trịnh Bạch Ngọc phát hiện đã khuya nên kết thúc cuộc họp sớm.
Thu dọn lại mọi thứ trên bàn Trịnh Bạch Ngọc trả lại ghế sofa cho Phương Sở. Lấy quần áo đi tắm.
Khi trở ra mới cảm nhận được cả cơ thể mỏi nhừ vì ngồi quá lâu một tư thế khi làm việc. Mái tóc ướt cũng không khiến cô buồn lau.
Trịnh Bạch Ngọc nhìn sao trời bên ngoài ban công. Trời vào thu có chút se lạnh, trong lòng lại không biết đang nghĩ gì. Cứ đứng như thế thẩn thờ.
Đến khi Phương Sở ôm cô từ phía sau mới khiến cô hoàn hồn.
“Mới tắm xong lại đứng ngoài gió không sợ ngày mai bệnh sao?”
“Em chỉ mới đứng một chút. Anh không cần xem em như trẻ con.”
Nhìn thấy cô bĩu môi trách móc lại khiến Phương Sở có chút buồn cười. Giống như thành thói quen luôn nhắc nhở cô cùng em gái mình không biết chăm sóc sức khỏe, khiến hai người lúc nào cũng cào nhào phản đối.
“anh chỉ lo cho em. Nếu em bệnh còn không phải khiến anh lo lắng sao?”
“Biết rồi biết rồi. Em đi ngủ là được chứ gì.:
“Ngoan, đi ngủ sớm. Ngày mai mình đi ra ngoài chơi”
“Không phải anh còn bận sao?”
“không gấp.”
“còn nói không. Anh bận rộn như thế còn giả vờ. Ngày mai em chỉ muốn ngủ nướng.”
“Được. Nghe em.”
Phương Sở một bên nghe cô lào bào nói, tay thì lấy chăn đắp lên người cô, lại xoay qua chỉnh điều hòa cao một chút mới yên tâm.
“em ngủ đi. Ngày mai muốn làm gì cũng được. Ngủ ngon.”
Đặt nụ hôn lên trán Trịnh Bạch Ngọc, sau đó đứng dậy muốn rời khỏi. Không hề có ý định sẽ ngủ cùng phòng với cô.
Trịnh Bạch Ngọc thấy Phương Sở muốn đi liền kéo ngón tay anh lại. Phương Sở nhìn cô khiến cô có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói
“Hay là anh ngủ ở đây đi. Ngủ ngoài ghế sofa không thoải mái.”
“Được sao?
Trịnh Bạch Ngọc ngẩng đầu nhìn anh, sau đó lẩm bẩm trách móc
“lớn hết rồi. Còn hôn rồi. Ngủ cùng thì làm sao, nếu anh muốn ngủ ngoài đó thì…… á…”
Phương Sở không đợi Trịnh Bạch Ngọc nói dứt câu liền đẩy cô nằm xuống, môi cũng bị nhanh chóng đoạt lấy, cả người cô mềm nhũn dưới thân anh. Đến khi cô đánh lên vai anh vì không thở nổi anh mới đành lòng buông ra.
“em chỉ nói anh ngủ ở đây, không có nói anh hôn em.”
Trịnh Bạch Ngọc hờn trách. Cái người này hoàn toàn hiểu sai ý cô.
Phương Sở cười vui vẻ ôm cô vào lòng, trong lòng cũng có chút thoải mái vì cô nguyện ý tiến thêm một bước. Không ai biết khát vọng muốn ôm cô vào lòng khi ngủ bằng anh. Mỗi đêm anh đều lén lút nhìn cô ngoan ngoãn ngủ trên giường, mái tóc xõa trên gối, nét mặt khi ngủ rất đỗi dịu dàng.
Cuối cùng cô cũng chịu mở lời vì anh. Phương Sở vui sướng muốn nhảy lên trời.
Thật sự rất rất vui.
Không ai biết anh mong muốn được ôm cô ngủ, lúc thức dậy lại được nhìn thấy cô nhiều như anh.
Đến cuối cùng vẫn có thể thực hiện được.
Một đêm không mộng mị.
****************

Bình luận

Để lại bình luận