Chương 16

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 16

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đợi đến sáng hôm sau, khi Dung Cẩn lần nữa mời anh lên xe cùng đến trường học, không hiểu sao lúc này anh mới cảm thấy trái tim yên ổn lại, cô không tức giận là tốt rồi.
Nhưng xe vừa ra khỏi cửa chính, lập tức thấy Lý Thiến Như lưng đeo ba lô đi tới ven đường.
Dung Cẩn vội dừng xe, nói với cô gái ngoài cửa sổ: “Sao cô lại ở đây?”
Cô nhớ rõ ngoại trừ Phó Quân bị nguyên thân làm khó dễ phải đi bộ đến trường ra, con cái của những người hầu khác đều được xe trường học của Dung gia đưa đón tận nơi.
Lý Thiến Như có chút ngượng ngùng nói: “Cẩn tiểu thư, chắc là tôi ngủ quá say, không nghe thấy tài xế xe trường học gọi tôi, lúc đi ra xe trường học cũng đã đi rồi.”
Nói xong cô ta nhìn Phó Quân trên xe một cái, dường như đang thể hiện rằng bởi vì chuyện đêm qua mà Dung Cẩn cố ý làm khó dễ cô ta, để tài xế xe trường học xem nhẹ cô ta.
Trên mặt Phó Quân không có biểu cảm gì, ý tứ của Lý Thiến Như anh đương nhiên hiểu rõ, nhưng anh lại không cảm thấy tức giận chút nào, còn có một tia vui sướиɠ đáng xấu hổ.
Giống như là nếu chuyện này thật sự là do Dung Cẩn bày mưu đặt kế, lập tức chứng tỏ rằng cô có để ý đến anh vậy nên mới ghen tị.
Phó Quân nghĩ, anh chắc chắn là điên rồi.
Dung Cẩn sao lại không nhìn ra tâm tư của cô gái ngoài cửa xe chứ? Không khỏi có chút buồn cười, còn nhỏ như vậy mà đã nuôi tâm kế, vẫy tay nói: “Cô lên đi, đi cùng chúng tôi.”
Lý Thiến Như và Phó Quân đồng thời ngẩn ra.
Lý Thiến Như sau khi kịp phản ứng nói: “Cái này không… Không thích hợp lắm chứ Cẩn tiểu thư?”
“Có gì không thích hợp?” Dung Cẩn nói:” Lên nhanh lên, nếu không sẽ muộn mất.”
Lý Thiến Như nghe vậy rối rắm, mở cửa xe ngồi bên cạnh Phó Quân, trực tiếp dán sát vào đùi anh.
Phó Quân theo bản năng ngồi sát vào Dung Cẩn.
Đúng lúc này một chiếc xe thể thao đi tới bên cạnh, Lạc Ngôn Phong ngồi ở ghế lái nhìn qua, “Tiểu Cẩn, đi học thôi.”
“Ừ.” Dung Cẩn đáp một tiếng, nghĩ đến điều gì, nói với Lạc Ngôn Phong: “Anh Ngôn Phong, em lên xe của anh đi học nhé.”
Sau khi cô nói xong, Phó Quân lập tức sửng sốt.
“Được.” Lạc Ngôn Phong nở nụ cười ấm áp: “Anh vừa hay có thứ muốn tặng em.”
Dung Cẩn không có hứng thú với việc anh ta muốn tặng gì, nhưng lại không muốn làm bóng đèn.
Mở cửa xe xuống xe, nói với Phó Hoài An: “Phiền bác Phó đưa bọn họ đến trường.”
Phó Hoài An “vâng” một tiếng.
Dung Cẩn mở ghế lái phụ của xe thể thao ngồi lên rồi thắt dây an toàn.
Lạc Ngôn Phong hỏi: “Sao hôm nay đột nhiên nhớ tới anh mà lên đây ngồi vậy?”
Dung Cẩn cười nói: “Còn không phải em đang nhường không gian cho những đôi tình nhân nhỏ sao, nếu em cứ làm một bóng đèn điện lớn như vậy mà đứng đó, người ta không dám nói nữa thì làm sao bây giờ?”
Lời của cô từng chữ một đều rơi vào tai Phó Quân trong xe sát vách, đáy mắt anh hiện lên tia khϊếp sợ, khẽ nắm chặt tay, cô thế mà lại hiểu lầm!

Bình luận (0)

Để lại bình luận