Chương 160

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 160

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Khuynh Thành, không cần vẫn luôn nhìn em bé được không, tôi cũng sẽ ghen, em mới ra viện, nghỉ ngơi ngủ một giấc, cầu xin em, đừng vẫn luôn nhìn em bé nữa.”

“Ô ô a, người xấu, Tiểu Minh nói chuyện trước nay đều không giữ lời!”

Hắn dỗ dành một hồi lâu, đem đứa bé đặt ở một bên, ôm cô không ngừng lau nước mắt, thân mình nhỏ xinh suy yếu đến không được, khóc hơn mười phút, không còn sức lực ngã vào trong lòng ngực hắn không có thanh âm.

Rốt cuộc chờ cô ngủ rồi, Khôi Minh đem đứa bé kia đặt ở thư phòng, lôi giường em bé tiểu Khuynh Thành đã từng dùng ra , thả vào.

Bé trai mở to đôi mắt tròn tròn , ngây thơ nhìn hắn, hướng về phía hắn vươn tay nhỏ, giương miệng kêu lên oa oa.

Giữa mày Khôi Minh hiện lên hung ác, vươn tay bóp lấy cổ trẻ con non mịn , cúi đầu răng nanh vỡ ra , khuôn mặt dữ tợn uy hiếp cảnh cáo.

“Dám ở trước mặt em ấy khóc ta bóp chết ngươi! Ngươi đừng nghĩ được sủng ái, đừng tưởng rằng ngươi là con trai ta, ta sẽ không dám đối với ngươi động thủ!”

Đứa bé nhỏ như vậy sao có thể nghe hiểu, ê ê a a muốn bắt lấy tóc của hắn, Khôi Minh buông thân mình bé ra , lại không liếc mắt nhìn em bé một cái, bước đi đi ra ngoài, cũng căn bản chưa cho hắn đồ để lấp đầy bụng.

Hiệu quả cách âm của thư phòng cực tốt,cho dù bé khóc, Khuynh Thành cũng không nghe được, cho rằng có một đứa bé thì sẽ có trợ giúp đối với tình cảm của hai người, không nghĩ tới cái đồ vật này lại cướp đi lực chú ý của cô, đói chết cũng đáng, hắn vốn là không thích đứa bé nhỏ phiền toái.

Ngủ đến nửa đêm, bỗng nhiên nghe thấy được tiếng cô khóc, từ xoang mũi truyền đến tiếng khóc nức nở mỏng manh , Khôi Minh tỉnh lại, vội vàng ôm chầm thân mình kiều mềm .

“Làm sao vậy Khuynh Thành, đừng khóc, nơi nào không thoải mái?”

Cô bắt lấy quần áo hắn, khụt khịt, “Trướng, đau quá a, đau quá.”

Tay bị lôi kéo đặt tới trước ngực cô , nơi đó no đủ mượt mà,vú tròn vo bị căng đến mức quá lớn, đầu vú có chút ướt, nhìn dáng vẻ hình như là sữa tới.

Khôi Minh xoa nhẹ , lo lắng hỏi, “Rất đau sao? Như vậy còn đau hay không?”

“Bên trong… Trướng.” Khuynh Thành cảm thấy thẹn cắn môi dưới, lại khóc lên, không ngừng la hét khó chịu.

Hắn biết nên làm như thế nào, cởi áo ngủ trên người cô xuống, xoa nhẹ núm vú, ngậm vào trong miệng, ngón tay nắm vú mượt mà hơi hơi dùng sức, một lượng lớn sữa phun tung toé ở trong miệng hắn, đột nhiên không kịp dự phòng suýt nữa bị sặc .

Tiếng khóc của cô cũng ngừng, bắt lấy tóc của hắn, muốn hắn lại dùng lực chút hút để hút, đáng thương vô cùng nói, “Còn có một bên khác… Một bên khác.”

Nhẹ nhàng nắm nhẹ, sữa liền phun ra, cuồn cuộn không ngừng hướng vào trong miệng bị hắn hút vào, núm vú mẫn cảm bị đầu lưỡi liếm láp thực thoải mái, cô thích loại cảm giác này, hai chân cầm lòng không đậu cọ xát, thậm chí phía dưới đã có chút đã ươn ướt.

“A lại dùng lực chút… Mau hút ra ngoài, thật thoải mái.”

Khôi Minh nuốt sữa ngọt ngào , cắn cắn núm vú đỏ thắm , vú tròn trịa bị hắn hút không còn trướng như trước nữa, thậm chí chảy không ra một giọt sữa, tưởng tượng đến sữa nơi này sẽ cho tiểu quỷ kia uống, hắn liền phải đem nó hút xong.

Đau đớn giảm đi rất nhiều, hắn hút thực thoải mái, Khuynh Thành bất tri bất giác ngủ thiếp đi, trong tay còn lôi kéo tóc của hắn, dùng sức hướng vào trong lòng ngực hắn dựa.

Trong thư phòng, tiếng trẻ con khóc đến tê tâm phế liệt, đã thật sự đói đến mức không còn sức lực, hơi thở thoi thóp khóc tiếng la càng ngày càng nhỏ, trước sau không ai có thể nghe được tiếng bé kêu to.

Buổi sáng khi Khôi Minh muốn đi nấu cơm cho Khuynh Thành, mới nhớ tới còn có tiểu gia hỏa này, mở cửa thư phòng ra , trên mặt em bé đều là nước mắt, giương miệng muốn khóc, lại không có bất cứ sức lực gì, hô hấp đều gấp gáp thô suyễn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận