Chương 160

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 160

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Chi Đạo lại hút thêm một điếu thuốc: “Chúng ta có tổ chức tiệc đính hôn?”
Vương Hiểu Vĩ giật điếu thuốc trên tay cô, ném xuống đất: “Trêu cậu ta một chút.” Rồi vỗ nhẹ vào đầu cô.
“Không phải em cũng phụ họa cho anh đấy à?”
Chi Đạo trầm mặc nhìn ra ngoài cửa, đường phố lúc này tấp nập người qua lại, rộn ràng nhốn nháo.
Cô chỉ muốn dứt khoát chấm dứt mối quan hệ giữa hai người, không để Minh Bạch còn tơ tưởng hy vọng gì nữa, mỗi người tự đi con đường riêng của mình, cho nên mới thêu dệt ra lời nói dối lớn như vậy. Từ việc quen bạn trai được một năm đến tiệc đính hôn.
Lừa bản thân cũng lừa người khác.
Thật ra, trước khi lên chuyến xe lửa từ Bắc Kinh quay về Xuân Thành, Chi Đạo đã đi đến mấy quán ăn vặt gần lớn học Bắc Kinh định mua chút đồ, ăn trên đường cho đỡ buồn. Mấy năm nay, Chi Đạo chưa từng đặt chân vào khuôn viên trường học, cảm nhận đầu tiên chính là: Thì ra trường lớn học là như thế này ____ sáng người, tràn đầy sức sống. Người ta thường nói, núi non nuôi người (1), khó trách sau khi đến nơi này Minh Bạch lại thay đổi nhiều đến vậy.
Khi Chi Đạo định mua túi khoai lát vị chanh duy nhất của tiệm đồ ăn kia, thì một người khác cũng nhìn trúng nó, hai cánh tay cùng lúc vươn ra, chạm vào nhau. Rất trùng hợp, người này cô có quen biết, nhưng không quá quen thuộc.
Hứa Nghiên không có ý định buông tay: “Cái kia… Cô cũng thích?”
Chi Đạo nhìn tay Hứa Nghiên chậm rãi nắm chặt túi khoai lát, còn cô lại theo bản năng buông tay.
“Không sao.” Chi Đạo cười, nói với cô ta.
“Cũng không phải là quá thích. Nếu cô cũng muốn, vậy cô cứ cầm đi.”
Thôi. Hứa Nghiên thích nó nhiều hơn cô.
Vậy thì nhường cho cô ta đi.

Buổi tối cuối tuần, Chi Đạo thu dọn các kệ hàng, sắp xếp giấy tờ và hóa đơn cẩn thận, rồi tắt đèn, nhìn thời gian trên màn hình di động. 10 giờ 48 phút. Về nhà tắm rửa một cái, ngày mai lại phải dậy sớm đi làm, thời gian trôi nhanh thật đó.
Chi Đạo khóa kỹ cửa siêu thị, đeo tai nghe, chuẩn bị về nhà. Cô click mở ứng dụng âm nhạc, trong lòng đã chọn sẵn được bài hát muốn nghe, đó là một bài hát cũ mà cô đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần. Chi Đạo vừa mở nhạc lên, đoạn nhạc dạo truyền vào lỗ tai, cô chuẩn bị hưởng thụ bầu không khí do bài hát mang lại thì một cuộc gọi đến bất ngờ cắt ngang mọi thứ.
Một dãy số lạ. Chi Đạo dứt khoát từ chối nhận máy, nhưng người đầu bên kia có vẻ rất cố chấp, tiếp tục gọi lại.
Đến tận khi hồi chuông của cuộc gọi thứ ba vang lên, Chi Đạo mới nhận máy.
“Alo?”
Người đầu dây bên kia trầm mặc vài giây. Chi Đạo rũ mắt, nghe thấy tiếng ồn ào của xe cộ, rồi lại nghe thấy giọng nam hừ hừ một tiếng, giống như tiếng mèo kêu vào mùa xuân, khiến lỗ tai cô ngứa ngáy.
“Minh Bạch?” Chi Đạo nắm chặt di động.
“Ừ?” Âm thanh đáp lại càng nhỏ hơn, mơ hồ không rõ.
Thần kinh Chi Đạo căng chặt, lực chú ý hoàn toàn bị giọng nói của anh hấp dẫn.
Âm cuối của thiếu niên khàn khàn, toát ra vẻ lười biếng lại khơi gợi lên dục vọng. Giống như đang dụ dỗ cầu hoan.
Minh Bạch cúi đầu chậm rãi nói:
“Anh uống rượu.”
“… Làm sao anh biết được số điện thoại của tôi?”
Nhìn thấy trên hộp chuyển phát nhanh nên đã ghi nhớ. Minh Bạch dựa người lên cột đèn đường: “Anh đoán.”
Chi Đạo cạn lời, không biết nên nói gì, suy nghĩ một lát liền nói: “Uống rượu xong thì về nhà đi.”
“Chi Đạo.” Giọng nói của Minh Bạch mềm đến mức có thể nghe được sự run rẩy.
“Anh không có nhà.”
Minh Bạch tiếp tục nói: “Anh cũng không có em. Hôm nay thầy giáo hướng dẫn gọi điện thúc giục anh phải nộp bài tập, nhưng mà anh hoàn toàn không tập trung suy nghĩ được gì hết. Anh ngồi yên trong khách sạn, trả lời thầy là trong hôm nay nhất định có thể làm xong, nhưng thực tế anh chẳng thể viết được bất cứ chữ nào. Bởi vì hôm nay anh chỉ luôn suy nghĩ một vấn đề, tại sao Chi Đạo trở lại lại không đi tìm mình? Suy nghĩ tại sao Chi Đạo trở lại lại còn mang theo một người khác nữa? Anh càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận càng khó chịu. Cho nên liền chạy ra ngoài tìm quán rượu, uống rất nhiều, có người nói nếu anh còn tiếp tục uống như vậy sẽ chết mất, cho nên anh mới ra ngoài. Hiện tại dạ dày anh rất khó chịu, đã nôn ba lần mà vẫn còn khó chịu. Hiện tại anh cứ thấy thế giới quay cuồng, bóng chồng bóng.”
Giọng điệu mềm đến mức khiến người nghe thương tiếc cho anh: “Chi Đạo, anh không tìm thấy đường về…”
Chi Đạo thở dài một hơi: “Anh đang ở đâu?”
/
Khi Chi Đạo vừa xuống xe taxi đã nhìn thấy Minh Bạch đang đứng sát mép đường cái, một chiếc ô tô thiếu chút nữa tông vào anh, tình huống cực kỳ nguy hiểm. Chi Đạo vội vàng chạy qua đó, kéo anh vào lề đường an toàn. Cuối cùng, hai người đứng dưới tán cây bạch quả.
Chi Đạo nhìn thiếu niên hai mắt mê ly, gương mặt đỏ ửng, đang dựa vào thân cây cúi người nghỉ ngơi, chỉ thiếu chút nữa thôi là người này đã vứt mạng tại con đường cái kia rồi. Trong lòng cô bỗng nhiên bốc lên một ngọn lửa không tên.
“Anh đứng sát ven đường làm gì?”
Minh Bạch giương mắt nhìn cô: “Anh định gọi xe.”
Chi Đạo xoay người nhìn những tòa nhà phía sau, lại hỏi anh: “Anh không trở về khách sạn sao?”
“Không gọi xe thì làm sao đi về khách sạn?” Minh Bạch nghiêng đầu.
“Anh ở khách sạn nào?”
“Khách sạn Xanh lục.”
Chi Đạo yên lặng xoay người, nhìn bốn chữ “Khách sạn Xanh lục” to đùng sau lưng. Trầm mặc nửa giây, Chi Đạo chỉ cho anh nhìn bốn chữ đó.
“Anh xem nó có giống cái khách sạn mà anh thuê không?”
Minh Bạch cố gắng mở to mắt, nghiêm túc nhìn sang: “… Có hơi giống.” Lại híp mắt, ngẩn người, cơ thể hơi lung lay: “Anh đã về rồi?”
Chi Đạo vội vàng kéo cánh tay anh vòng qua cổ mình, nâng vai anh lên, tay phải ôm eo anh, dùng sức chống đỡ trọng lượng cả người thiếu niên.
Cơ thể thiếu niên cao lớn cho dù hơi gầy cũng không nhẹ chút nào. Eo Chi Đạo bị ép xuống, trong lòng thầm mắt một câu khốn kiếp.
Hô hấp toàn mùi rượu trên người Minh Bạch phả thẳng lên mặt cô, Chi Đạo cũng như say theo, mặt đỏ bừng. Mùi hương dễ ngửi ở cổ tay và sau vành tai Minh Bạch đã tản đi hết, chỉ còn lại hương rượu nồng nàn.
Đúng là tên đàn ông mềm mại kiêu ngạo. Câu dẫn lòng cô.
Cánh môi thiếu niên đột nhiên dán lên vành tai mẫn cảm của Chi Đạo, hừ hừ nói:
“Chị ơi, em say rồi.”
“Anh say?” Chi Đạo nghiêng đầu.
“Ừm.” Minh Bạch choáng váng gật gật đầu.
Minh Bạch ổn định cơ thể, đứng trước mặt cô, kéo tay Chi Đạo, áp sát mặt vào trong lòng bàn tay cô, sau đó phủ tay mình lên, gắt gao nắm chặt. Đôi mắt ngoan ngoãn đơn thuần hồn nhiên chỉ nhìn cô.
“Chị sờ thử xem. Nóng quá.”
Da thịt trong tay mềm mại giống như nhụy hoa. Và nóng bỏng giống như dung nham, muốn hòa tan cô, từ đầu đến chân. Chi Đạo vội vàng rút tay về.
Ánh mắt trốn tránh: “Ừm. Anh thật sự say rồi.”
Minh Bạch lại nhìn chằm chằm gương mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng niết bầu má của thiếu nữ: “Chị cũng say sao?”
“Tôi say cái gì mà say.” Chi Đạo hất tay anh ra, xoa xoa mặt.

Bình luận

Để lại bình luận