Chương 161

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 161

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lấy túi máu ướp lạnh cho hắn uống, đứa bé nhỏ như vậy không biết có uống được máu hay không , nếu là quỷ hút máu hẳn là sẽ uống được mới đúng.

Nhưng thực đáng tiếc, hắn không chịu uống, giọng nói nghẹn ngào phát ra tiếng khóc đứt quãng.

Khôi Minh cau mày, đem túi máu ném ở trên người bé, “Thích uống thì uống, không uống thì đói chết!”

Rồi hắn lại đi ra, em bé giương tay nhỏ kêu ô ô ở, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Khuynh Thành cảm thấy thẹn bắt lấy trước ngực, thật sự quá trướng, cô dùng sức đem sữa bài trừ ra, làm cho khăn trải giường cùng chăn đều ướt, nhưng niết lâu như vậy rồi vẫn đau quá, khó chịu cuộn tròn ở trên giường.

Nhìn thấy Khôi Minh tiến vào, gấp không chờ nổi muốn để hắn hút, khóc lóc khàn khàn quỳ gối trên giường, “Tiểu Minh giúp giúp em, thực trướng a, giúp em!”

Đột nhiên chủ động như vậy làm hắn cảm thấy có chút không kịp thích ứng, ngẫm lại cô hẳn là quá khó chịu mới vậy, nếu không sao có thể chịu xuống nước cầu hắn như vậy.

Cô dẩu ngực nâng lên cho hắn hút, nước mắt không ngừng rơi, sinh xong em bé cực kỳ mẫn cảm, mỗi ngày đều sẽ khóc.

Khôi Minh khom lưng cắn núm vú, cô run rẩy từ trong miệng phát ra rên rỉ, dùng sức hút, sữa nóng hầm hập chảy vào trong miệng hắn, Khuynh Thành thoải mái đến mức giãn mũi chân, nheo lại đôi mắt, ngón tay lôi kéo tóc của hắn, hướng vào trước ngực hắn nương tựa.

“Thật thoải mái… Tiểu Minh, còn có một bên khác, một bên khác.”

Hắn nuốt sữa trong miệng xuống , ngẩng đầu ôm cô, cùng đầu lưỡi non mềm cô triền miên ở bên nhau, Khuynh Thành hé miệng phối hợp, nếm được hương vị ngọt tanh, còn có chút chua xót.

Nhưng một bên vú khác của cô còn trướng đau, không ngừng hướng lên trên người hắn cọ cọ, sữa chảy ra làm ướt một thân của hắn .

“Giúp giúp em, ngô Tiểu Minh, nhanh lên, giúp em hút ra tới.” mắt Khuynh Thành hồng ửng thở dốc, làm nũng ôm lấy cổ hắn.

Khôi Minh tay cầm một bên vú tròn vo khác, “Khuynh Thành sao lại càng ngày càng dâm đãng như vậy Sau khi có sữa thì đều nghĩ mọi cách câu dẫn tôi ?”

“Ô không có, em không có… Cầu xin Tiểu Minh, thật sự đau quá.”

“Vậy Khuynh Thành đáp ứng tôi một chuyện được không?”

Hắn vậy mà lại chủ động đưa ra đề yêu muốn cô đáp ứng.

Khôi Minh nheo mắt lại , hôn lên khóe miệng cô, “Tôi đem đứa bé kia đưa đến nơi khác nuôi nấng, chờ lớn lên một chút lại đón về, được không?”

Đầu –oanh–một tiếng muốn nứt toạc, cô không có do dự mà đẩy hắn ra hô to.

“Anh dựa vào cái gì mà làm như vậy! Đó là con của em, ô em không cho phép anh đưa con đến nơi khác, em không cho phép! Anh không thể đối xử với con như vậy!”

“Em bé,em bé đâu rồi, ô ô em muốn gặp con, em muốn gặp con!”

Cô để chân trần chạy xuống giường, cái gì cũng không có mặc, liền nhằm về cửa phía phòng ngủ muốn chạy đi, Khôi Minh dễ như trở bàn tay kéo cánh tay cô lại ôm vào trong ngực trấn an.

“Đừng kích động, bình tĩnh một chút Khuynh Thành, em bé vẫn ở thư phòng , không đưa đi, không có việc gì.”

Cô tuyệt vọng khóc kêu muốn em bé, muốn dùng sức tránh thoát vòng ôm của cánh tay kia, ở trong mắt cô em bé so với điều gì cũng quan trọng hơn, giọng nói mang theo nức nở tiếng khóc–anh ách –mắng hắn người xấu.

Khôi Minh cau mày, tâm tình thực bực bội, không nghĩ đến cô phản ứng lớn như vậy.

Cắn tai cô, nhẹ giọng an ủi, “Tôi đem em bé ôm lại đây cho em xem, nhẹ nhàng bình tĩnh một chút, không thể khóc, vừa mới xuất viện cơ thể con suy yếu như vậy, sẽ sinh bệnh.”

“Ô ô em muốn nhìn thấy em bé, cho em a, cho em!”

“Được được, tôi ôm lại đây cho em, ngoan, nằm trên giường đừng nhúc nhích.”

Thật vất vả đem cô khuyên bảo bình tĩnh, Khôi Minh đi thư phòng ôm em bé, nhìn túi máu để lại đã bị bé ôm ừng ực ừng ực uống xong rồi, nhìn thấy hắn tiến vào, y y vươn tay hoạt bát nở nụ cười.

Bình luận (0)

Để lại bình luận